Tác giả
  • Thông báo
  • BOYLOVE
  • GIRLLOVE
  • TÌNH CẢM NAM NỮ
  • Kiến thức LGBTQ
  • Hoạt động xã hội
  • Reaction nè
  • Tự truyện
    • Đăng nhập
    1. Trang chủ
    2. Chương 28

    Chương 28

    U mê

    Chương 28

    8,938
    Chương trước
    Chương tiếp

     Chương 28: Hứng thú

    Mấy ngày sau, học sinh trường Martin lại thấy Hàn Dương xuất hiện rạng rỡ trên bảng tin trường. Anh xác nhận tham gia cuộc thi hùng biện do khối Liên hiệp các trường quốc tế tổ chức. Cuộc thi này dành riêng cho những gương mặt tiêu biểu, điển hình là các đại diện của Hội học sinh hoặc Hội đồng học sinh.

    Tử Kỳ nghe đến quy mô cuộc thi thì trong lòng bỗng nhiên cảm thấy háo hức. Cậu ta đứng nhìn tấm áp phích một lúc lâu, đọc kĩ từng thể lệ và từng giải thưởng. Nhưng có vẻ như mục đích chính là đợi Lam Tuyên bước tới gần mình. Vừa thoáng thấy Tuyên, Tử Kỳ vươn tay chộp lấy tay áo của anh, kéo anh lại gần rồi khẽ tặc lưỡi:

    “Anh Tuyên có ứng cử vào Hội học sinh không?”

    “Bỏ cái tay ra!”

    Không có gì mới mẻ cả, Tuyên vẫn thẳng tay phủi tay của Kỳ một cách khó chịu trước mặt bạn bè. Anh từ chối trả lời câu hỏi của cậu. Các bạn học xung quanh cũng tò mò giống Tử Kỳ, lời tiếp lời không ngừng bàn tán:

    “Lam Tuyên mà ứng cử mình sẽ huy động các em khối dưới bỏ phiếu cho bạn ấy! Mình muốn Tuyên làm hội trưởng nhiệm kì này!”

    “Mình cũng vậy! Nếu không phải là Tuyên mà là người khác chắc mình chuyển trường cho rồi!”

    Nghe những lời chói tai đó, Tử Kỳ nhíu mày nhìn đám học sinh xung quanh. Mấy bạn nữ sinh đó không nói thì Tử Kỳ cũng tự đoán ra rằng Lam Tuyên sẽ là một ứng cử viên sáng giá cho nhiệm kì mới. Có điều, Tử Kỳ sờ cằm suy nghĩ nãy giờ, trong đầu tự vẽ ra đủ kiểu hình ảnh của anh khi phải chạy việc ở Hội học sinh. Lam Tuyên chắc chắn sẽ cảm thấy ngột ngạt đến mức lúc nào mặt cũng nhăn như khỉ cho xem.

    “À mà Tuyên có xem bài đăng trên trang confession của trường mình chưa? Có nhiều bài đăng ám chỉ anh trai của bạn đang hẹn hò với quản sinh lắm đó!”

    “Đúng rồi! Nhiều người vô bình luận chỉ trích đạo đức thầy Nghiêm và cả... chỉ trích anh Ty nữa!”

    Ban đầu, Lam Tuyên vốn không định trả lời những câu hỏi nhạy cảm như vậy. Anh giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, quay lưng bước được vài bước, bỗng nhiên khựng lại. Mấy bạn nữ xung quanh vẫn không ngừng xoáy sâu vào chuyện của Hàn Dương:

    “Hồi sáng nghe nói thầy Nghiêm xin nghỉ việc sớm nữa đó... có khi tin đồn này là thật rồi! Tuyên nghĩ sao?”

    “Nghĩ sao là nghĩ sao?”

    Hiếm khi Lam Tuyên chịu chường mặt ra trả lời người khác. Tử Kỳ trợn mắt nhìn anh. Cậu ta nép vào vách tường, vểnh tai lên nghe cho rõ từng lời anh nói.

    “Đến cả tôi là em trai của anh Dương đây mà tôi còn chẳng có ý kiến gì về chuyện đời tư của anh ấy nữa. Tôi cũng thắc mắc thật đó, sao lại có người rảnh đến mức dành thời gian viết cả bài văn trên cái trang đó, mà chỉ để soi mói đời tư người khác vậy nhỉ? Bộ các bạn không cảm thấy phí thời gian à?”

    Không chỉ đám đông, mà ngay cả Tử Kỳ cũng bị những lời Lam Tuyên vừa nói khoá chặt quai hàm. Nhìn vào ánh mắt anh, cậu cảm thấy như có một tia lửa điện xẹt ngang qua tim, khiến nhịp đập bên dưới lồng ngực bỗng chốc trở nên mạnh hơn bất thường.

    “Viết confession để soi mói, đọc confession để hả hê bàn tán. Mỗi ngày các bạn mất bao nhiêu thời gian cho việc đó vậy? Sao không dành số thời gian đó chăm sóc bản thân, chăm sóc người thân. Nếu đã chăm sóc tất cả rồi thì có thể dành thời gian đó để đọc lời hay ý đẹp nữa mà!”

    Cách đáp trả của Lam Tuyên có thể khiến cho Tử Kỳ phải giơ hai tay bày tỏ sự thán phục. Dẫu cho anh chẳng dùng lời lẽ khó nghe nào cả, nhưng đám bạn tò mò cố cạy miệng anh giờ đây cũng đã lần lượt tản đi. Lam Tuyên khó chịu là vậy, nhưng Tử Kỳ phải công nhận rằng anh luôn được đám học sinh tôn sùng như một thần tượng học đường. Có lẽ vì họ đã quen với tính cách bộc trực, thẳng thắn của anh.

    “Lớp trưởng!”

    Tử Kỳ cũng giống với đám bạn kia. Mặc dù biết mỗi câu Lam Tuyên nói ra đều tựa như dùng dao cứa vào thịt người khác, nhưng càng nghe càng dễ sinh nghiện. Có một chuyện khiến Tử Kỳ thấy mình khác với đám đông. Người ta bị anh phản bác thì tránh mặt đi, còn cậu càng chường mặt ra, cố tình châm dầu vào lửa để anh tức đến bốc hoả mới thôi.

    “Anh Tuyên!”

    Gọi đến lần thứ hai vẫn chẳng thấy anh ngoái đầu nhìn mình, Tử Kỳ vội vàng co chân chạy tới, choàng tay qua vai anh. Cậu kê mặt sát lại, rì rầm bên tai:

    “Anh Tuyên! Hồi nãy lúc em đi ăn sáng, em thấy thằng Rin đó chặn đầu xe của anh hai mình! Anh hai cũng định đứng lại nói chuyện nhưng vừa thấy thầy Nghiêm thì vội bỏ đi! Em nghĩ mấy cái bài đăng ẩn danh đó là do nó đăng lên chứ ai!”

    Khoảng cách quá gần khiến Lam Tuyên cảm thấy không được thoải mái. Anh hơi nghiêng người tránh ra, nhẹ nhàng gạt tay của Tử Kỳ ra khỏi vai mình, đồng thời cũng im lặng, từ chối cho ý kiến về những chuyện mà cậu vừa nói.

    “Gì vậy? Bộ miệng em hôi hay gì mà anh né em dữ vậy?”

    Bậc thầy diễn xuất vừa buông tay ra khỏi anh đã ũ rũ vịn vào vách tường, ôm mặt làm vẻ sầu khổ. Tính của Lam Tuyên vốn cũng thật thà, anh quay sang nhìn cậu rồi ngập ngừng vài ba giây, cuối cùng mới nhỏ giọng nói:

    “Tôi không thích bá vai... chứ miệng của cậu không có hôi!”

    “Vậy à?”

    Vừa nghe anh nói dứt câu, Tử Kỳ quay sang nở một nụ cười gian xảo với anh. Anh liếc cậu rồi nghiêm giọng nhắc:

    “Thầy đến rồi!”

    “Ài! Mỗi lần tới tiết của thầy chủ nhiệm là thấy chán ghê đó trời!”

    Than ngắn thở dài một tiếng, Tử Kỳ lẽo đẽo theo sau Lam Tuyên bước vào lớp học. Cũng may cho cậu, đây chỉ là một tiết sinh hoạt. Vào giờ sinh hoạt, thỉnh thoảng thầy sẽ đưa ra một chủ đề và cả lớp sẽ cùng thảo luận. Hôm nay cũng vậy, thầy nghiêm nghị bước vào lớp rồi im lặng viết lên bảng một dòng: “Nói về thành tích bản thân làm được khi còn bé!”

    Cả lớp không ai nói với ai lời nào, nhưng Tử Kỳ nhìn quanh một lượt cũng nhận ra đám bạn học đang ngầm suy nghĩ giống mình. Cậu ta nằm dài xuống bàn, dán mắt về phía lớp trưởng. Đợi đến khi Lam Tuyên xếp que bốc thăm ra bàn để đếm, Tử Kỳ liền đứng phắt dậy.

    “…”

    Cậu ta lặng lẽ chạy tới bàn của Lam Tuyên, đăm đăm nhìn qua một lượt những que bốc thăm được anh xếp ra trên bàn.

    “Bộp!”

    “Bộp!”

    Nhanh như cắt, Tử Kỳ thò tay rút lấy que số cuối cùng. Lam Tuyên lập tức đoán ra ý đồ của cậu, cũng vội đưa tay chụp lấy que số đó, nhưng lại không kịp. Bàn tay anh đè lên tay Tử Kỳ, vô tình khiến khoé môi của tên đáng ghét ấy cong lên:

    “Anh bỏ tay ra! Thà là cho em số cuối còn hơn để em la lên. Em nói anh nắm tay em đó!”

    Đắn đo suy nghĩ ba giây, Lam Tuyên đành phải chịu thua, ngậm ngùi để Tử Kỳ lấy que mang số cuối cùng. Nói anh cả nể cậu thì không hẳn, chẳng qua đây chỉ là tiết sinh hoạt, anh không muốn áp đặt quy tắc để cậu cảm thấy khó chịu. Tử Kỳ lấy được số cuối thì hí hửng về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống ghế, cậu đã lén lút lấy điện thoại trong túi quần giấu vào bóp viết. Cậu và một học sinh tiêu biểu của lớp 12A, tuy cách nhau một tầng lầu, nhưng lại tương thông tâm tư qua ứng dụng chat.

    Suốt mười phút đầu tiết sinh hoạt, Tử Kỳ gần như chẳng thèm tập trung lắng nghe người khác nói gì. Vừa khi cậu ta ngồi thẳng lưng, mắt hướng xuống mặt bàn, Lam Tuyên đã nhận ra cậu ta đang lén sử dụng điện thoại trong giờ học. Bình thường, nếu không lén lút làm gì, Tử Kỳ sẽ gật gà gật gù chứ hiếm khi tỉnh táo như vậy. Nếu đây là giờ học chính quy, Tuyên chắc chắn đã ngăn cản hành vi vi phạm nội quy của đứa em này. Nhưng hiện tại là tiết sinh hoạt, nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy không cần phải quá khắt khe. Vậy nên anh cất suy nghĩ đó vào lòng, quyết định lo chuyện của mình trước.

    “Thưa thầy! Sau giờ nghỉ trưa em muốn xin xuống phòng tự học hai tiết bồi dưỡng! Em còn một số bài tập nâng cao của môn Hoá cần giải xong để nộp ạ!”

    “Ừ! Em cứ xem tự sắp xếp phần thời gian học bồi dưỡng nha! À, nếu cần thì bây giờ em xuống phòng tự học luôn cũng được! Không cần tham gia sinh hoạt lớp đâu!”

    “Dạ! Vậy em cảm ơn thầy!”

    Thật ra, Lam Tuyên để ý đến tên đáng ghét đó là có mục đích. Ban đầu, anh định rủ cậu cùng bốc thăm đề tài sinh hoạt lớp sớm, rồi xin thầy cho cả hai xuống phòng tự học. Nhưng Tử Kỳ lại chọn que thăm cuối cùng và mải mê giải quyết việc riêng. Mãi đến khi cậu loáng thoáng nghe Tuyên xin thầy xuống phòng tự học, nghe được câu có câu không, Tử Kỳ mới quay sang hỏi Minh Tuấn:

    “Ủa? Tuyên xin xuống phòng tự học hả Tuấn!”

    “Ờ! Hình như là vậy đó!”

    Tuấn gật đầu đáp lại nhưng đôi mắt vẫn hướng về phía Lam Tuyên để xem tình hình. Thấy anh quay về bàn học, bắt đầu soạn tập vở để rời khỏi lớp thì Tuấn vội đập vai Kỳ:

    “Ê! Hình như đi liền luôn kìa mày!”

    “Vậy hả?”

    Hai tay Tử Kỳ giữ nguyên trong túi đựng bút, đầu ngón cái vẫn bấm lia lịa. Lúc này, cậu đã ngước lên, thăm dò xem bạn học của mình nói gần xong chưa. Chỉ cần chờ người kia nói hết, bất kể số tiếp theo là ai, Tử Kỳ vẫn ngang ngược chen vào. Cậu ta thậm chí chẳng cần suy nghĩ, chỉ đợi thầy giáo lên tiếng mời người kế tiếp:

    “Số kế tiếp! Nói thử cho thầy xem hồi còn bé có thành tích gì ấn tượng hay không? Chính xác là vào năm bao nhiêu tuổi?”

    “Thưa thầy! Tới lượt em!”

    Lúc giành vị trí đứng lên phát biểu, Tử Kỳ thấy một cậu bạn ngồi gần Lam Tuyên cũng vừa đứng lên. Cậu ấy nghe Kỳ nói thì ngơ ngác quay lại nhìn, một tay còn cầm que số, một tay bận gãi gãi đầu. Tình hình lúc đó không thuận tiện để tranh cãi xem ai mới là người đến lượt, cậu bạn đành đưa que số của mình cho Minh Tuấn, ra hiệu nhờ Tuấn đổi giúp cái que mà Tử Kỳ giành trước đó.

    Nhắc về thành tích bản thân làm được khi còn bé, Tử Kỳ đứng lên, dõng dạc nói:

    “Thưa thầy! Em bắt cá hai tay!”

    Nghe Tử Kỳ nói, sắc mặt thầy đột nhiên tối sầm lại. Thầy điểm mặt Tử Kỳ, nghiến răng mãi mới thành câu:

     “Em... Em nói cái gì vậy hả?”

    Lam Tuyên lập tức ngoái đầu nhìn cậu, anh vừa trừng mắt lên cảnh báo thì Tử Kỳ cũng vừa tròn mắt, hồn nhiên kể tiếp câu chuyện của mình:

    “Em nói em bắt cá, bắt con cá đó thầy, bắt cá phải bắt hai tay chứ một tay làm sao mà bắt?”

    Cái vỏ bọc nghiêm túc của cả thầy lẫn trò lớp 11A không trụ nổi nữa, cuối cùng đã bị tên lắm trò đạp cho một phát, ai nấy cũng đều thả lỏng toàn thân, lặng lẽ buông tiếng thở dài.

    “Em...”

    Vốn dĩ thầy Chủ nhiệm còn đang định chỉ trích tên học trò láu cá, nhưng cũng nhờ cậu bạn ngồi cạnh Lam Tuyên giơ tay đặt một câu hỏi đơn giản, khiến thầy xoa cằm suy nghĩ và tạm thời quên đi chuyện Tử Kỳ vừa phá rối.

    “Thưa thầy! Thầy đạt nhiều danh hiệu giáo viên giỏi như vậy em rất ngưỡng mộ! Không biết hồi còn nhỏ thầy có thành tích nào ấn tượng nhất không ạ?”

    “Để tôi xem...”

    Thoáng thấy Lam Tuyên đứng lên nộp sổ đánh giá cho thầy. Tử Kỳ cũng vội lẽo đẽo theo sau. Tới gần bàn giáo viên, cậu ta lại diễn trò:

    “Quao! Chữ của thầy viết trên bảng còn không đẹp bằng chữ của thầy viết trong sổ đánh giá này nha! Chắc hồi nhỏ thầy cũng từng thi vở sạch chữ đẹp hả thầy?”

    “Chữ này là chữ của Tuyên, tôi nhờ nó ghi giúp thưa cậu!”

    “À... Ra vậy?”

    Chẳng thèm cất chữ “quê” trên mặt, Tử Kỳ lại tiếp tục xin xỏ:

    “Thầy ơi em muốn xin xuống phòng tự học... Em muốn giải đề Toán nâng cao của thầy! Đề thầy ra hay thật đó, hôm qua em làm cả đêm mà vẫn chưa hết nghiện...”

    Không muốn phí thời gian đôi co với cậu, thầy Chủ nhiệm xua tay cho cậu được thoả mong muốn:

    “Đi đi! Muốn làm gì thì làm!”

    Lớp trưởng vừa ôm sách vở bước ra khỏi lớp, vừa ngoái đầu nhìn Tử Kỳ, một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong ánh mắt anh. Nhưng có lẽ anh cũng ngầm hiểu đôi điều liên quan đến thành tích của Tử Kỳ. Đúng là dẫu cho cậu ta có nghịch ngợm đến đâu, thầy Chủ nhiệm cũng châm chước cho vài phần nhờ học lực giỏi.

    ***

    Môi trường học đường ở đây là vậy, học sinh ưu tú lúc nào cũng được giáo viên ưu ái. Từ thuở mới nhập học, các lớp dành riêng cho học sinh cá biệt đã được hưởng một chế độ học tập và quản sinh hoàn toàn khác biệt. Những học sinh có chí hướng phát triển bản thân theo lối tích cực, sau khi chú tâm rèn luyện thì rất có khả năng sẽ thay đổi hẳn. Tuy nhiên, việc giao du giữa học sinh cá biệt và học sinh ưu tú trong ngôi trường này là điều rất hiếm gặp.

    Mấy năm gần đây, việc “phân chia giai cấp” tự phát trong mối quan hệ giữa các học sinh đã dần trở thành điểm nóng. Việc phân chia này xuất hiện từ khối Tiểu học cho đến Trung học, bao gồm các nhóm cơ bản dựa trên thành tích, mức độ khá giả hay thậm chí là nhan sắc. Nhưng nói về uy tín, có lẽ nhóm học lực ưu tú vẫn nổi bật nhất. Nhóm này được cả thầy lẫn bạn ưu ái, trở thành tâm điểm chú ý của mọi ánh nhìn. Hàn Dương và Lam Tuyên là hai trong nhóm “thiểu số” thường được chú ý. Nhóm này bao gồm những học sinh có điều kiện gia đình khá giả, có ngoại hình và đạt thành tích học tập đáng nể.

    Khi xã hội chuyển mình sang hướng hiện đại, những gia đình có điều kiện thường tập trung đầu tư cho con em họ trở nên xuất sắc về mọi mặt. Điều đó không còn quá lạ lẫm đối với người dân trên khắp Việt Nam vào thời điểm này. Trong những năm gần đây, chính phủ đã không ngừng nhấn mạnh vai trò then chốt của giáo dục trong sự phát triển bền vững của đất nước. Bằng cách đầu tư nhiều hơn vào cơ sở hạ tầng trường học, cải cách chương trình giảng dạy và nâng cao chất lượng đội ngũ giáo viên, giáo dục dần trở thành nền tảng đổi mới xã hội. Nhân tài trên ghế nhà trường ngày càng xuất hiện nhiều hơn, nhờ vào các chính sách khuyến khích từ phía nhà nước. Tinh thần học tập càng được đề cao, thì nhân tài càng có cơ hội được phát hiện và nuôi dưỡng. Thần tượng học đường – bốn từ này đã dần trở nên quen thuộc, hệ thống giáo dục nào cũng có, trường nào cũng có.

    Vậy nhưng, bốn từ “thần tượng học đường” cũng là một cái gai lớn trong mắt học sinh cá biệt. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì xem như “nước sông không phạm nước giếng”. Nhưng Hàn Dương lại phạm đúng vào “đại kị” của đám học sinh cá biệt. Anh thản nhiên đem cả một thùng “nước sông” đổ vào “cái giếng” của nhóm Gấu kia. Mối quan hệ giữa một học sinh ưu tú và một học sinh cá biệt diễn ra chóng vánh. Sau tai nạn vừa rồi, dưới sự quản lí nghiêm ngặt của Nghiêm, Dương hầu như chẳng còn cơ hội gặp Rin để nói chuyện một cách nghiêm túc về những bài đăng trên trang confession đó.

    Sáng nay, khối mười hai không có tiết học buổi sáng. Hàn Dương tranh thủ ra thư viện công cộng bên ngoài trường để trả lại mấy cuốn sách đã mượn. Lúc quay trở về, anh không mấy bất ngờ khi nhìn thấy Rin đứng đợi mình trước cổng trường. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là một kẻ không sợ trời, không sợ đất như hắn lại có lúc phải đứng khép nép một bên vách tường. Thấy anh, hắn giơ tay lên vẫy vẫy, nhỏ giọng gọi như sợ có người thứ ba nghe thấy:

    “Hội trưởng...”

    Đúng lúc đó, Dương lại không đi cùng đám bạn. Vì thấy không yên tâm khi phải nói chuyện một mình với hắn, anh vốn định làm ngơ, cứ thế đi thẳng.

    “Hội trưởng đỡ đau chưa?”

    Tên đáng ghét đó lại hỏi đúng câu mà Dương mong được nghe nhất. Câu hỏi ấy khiến bước chân Dương chậm dần. Cuối cùng, anh cũng để hắn có cơ hội tiếp cận.

    “Ra quán trà sữa đất nung đi!”

    Hai đứa, một trước một sau, dắt nhau vào quán nước nhỏ nằm khuất bên hông trường học. Hàn Dương cố tình chọn bàn trong cùng để tránh mặt những người quen đi ngang qua quán. Anh ngồi xuống trước, đợi Rin gọi nước xong mới tới ngồi sau. Với vóc dáng cao lớn, chỉ cần Rin ngồi xuống đã đủ để che chắn tầm nhìn, tạo thành một bức màn tự nhiên cho người ngồi đối diện.

    Cuộc gặp gỡ kín đáo bắt đầu những phút đầu tiên.

    “Rin muốn nói gì thì nói hết đi! Chỉ lần này thôi, không có lần sau nữa đâu! Mình cũng muốn biết tại sao Rin lại lừa mình đến đường số 19 đó! Cả chuyện Rin bịa đặt trên nhóm về mình và anh Nghiêm nữa! Rin đừng có đổ cho Nhật An, mình đã giải quyết với An chuyện này rồi!”

    “Tôi nói Hội trưởng có tin tôi không?”

    Hắn ta ngồi nghiêm chỉnh trước mặt anh, ánh mắt nhìn anh vô cùng nghiêm túc. Trong thoáng chốc, anh như bị thôi miên. Càng nhìn vào dôi mắt ấy, cái quyết tâm cắt đứt quan hệ bạn bè trong anh lại càng nhỏ dần, nhỏ dần.

    “Rin nói đi, mình nghe!”

    “Tôi cũng chỉ là người bị hại thôi! Tôi kể chuyện cho đám bạn nghe, rồi không biết đứa nào xấu tính lên nhóm đăng bậy. Tụi nó tam sao thất bản những chuyện tôi kể thành ra như vậy...”

    “Vậy sao Rin lại đổ thừa cho Nhật An?”

    “Hội trưởng bị làm sao vậy? Tôi chỉ hỏi có khi nào người đồn là Nhật An không? Tôi chưa từng nói Nhật An là người đồn! Lúc đó rối quá, tôi không được thông minh nên chỉ có thể nghĩ xem những người có mặt bao gồm những ai. Thầy Nghiêm là người lớn nên chắc chắn sẽ không làm vậy, tôi mới chuyển nghi ngờ sang An... đúng là tôi sai trong chuyện này nhưng mà...”

    Nhìn hắn bối rối cố giải thích, Hàn Dương dần thoát khỏi cảm giác như bị thôi miên. Anh bước sang một trạng thái khác còn nguy hiểm hơn. Đó là bị thao túng hoàn toàn.

    “Còn đường số 19... Anh Nghiêm nói đường đó dẫn vào khu đất đang quy hoạch, hình như vừa là đường cụt vừa không có đèn đường nữa, sao Rin lại cố tình dẫn mình vào đó?”

    “Ơ?”

    Nghe anh nhắc tới con đường cụt, Rin lập tức làm bộ ngạc nhiên pha chút hoang mang. Thực ra, hắn đã lường trước chuyện này, chuẩn bị sẵn phần kịch bản của riêng mình từ rất lâu rồi. Những lời mà hắn nói ra với anh, trơn tru như đã học thuộc từ trước:

    “Tôi đâu biết thầy Nghiêm lại nói với Hội trưởng như vậy! Hóa ra đó là lí do Hội trưởng quay đầu xe gấp… rồi mới xảy ra tai nạn, đúng không? Trời ơi, xui xẻo thật đó! Nếu tôi biết Hội trưởng nghi ngờ chuyện đó, tôi đã gọi video từ đầu rồi!”

    “Ý Rin là sao?”

    Hàn Dương nhíu mày hỏi lại. Rin luống cuống lấy điện thoại ra, bấm bấm vài cái rồi đặt nó lên bàn. Hắn lướt ngón tay trên màn hình, cho anh xem qua những hình ảnh ở đường 19.

    “Chắc thầy Nghiêm không biết, khu này có điện từ lâu rồi mà! Mấy hôm trước tôi với nhóm bạn còn ra đây dựng lều cắm trại nữa đó! Xung quanh vẫn có nhà dân đấy thôi! Đất trên đồi cao nhìn xuống vườn dâu đẹp bá cháy luôn! Tôi rủ Hội trưởng đến đây cũng vì lí do đó. Vậy mà... cuối cùng lại hại Hội trưởng...”

    Sẵn tính cả tin, Hàn Dương gật gù nhìn mấy tấm ảnh mà Rin cho xem  rồi ngây ngô kể lại chuyện hôm mình xảy ra tai nạn.

    “Lúc đó mình đang chạy xe đến chỗ hẹn rồi, anh Nghiêm nói đường 19 là đường cụt, còn nói đường đó dẫn vào khu đất đang quy hoạch, buổi tối hình như là không có đèn gì luôn! Nghe anh Nghiêm nói vậy mình cũng nghĩ là Rin cố tình hẹn mình ra đó để...”

    “Để làm gì?”

    Giọng hỏi mang theo hàm ý nặng nề của Rin khiến Dương im bặt. Mấy giây trôi qua mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, hắn liền đổi chiến thuật, tung đòn tâm lý đánh thẳng vào lòng trắc ẩn trong anh.

    “Chẳng qua cũng chỉ là một cuộc hẹn làm rõ vấn đề thôi mà! Hội trưởng nghĩ tôi sẽ làm gì? Cơ mà, lời của thầy Nghiêm đáng tin ghê ha! Tự nhiên nghe Hội trưởng nói vậy tôi thấy hối hận quá...”

    “Sao Rin lại hối hận?”

    Lần này thì hắn đột nhiên im bặt chẳng chịu nói gì, chỉ cúi xuống tập trung nấu ấm trà sữa. Thấy hắn không trả lời mình, Hàn Dương cúi mặt trầm ngâm suy nghĩ. Nghĩ một lúc mới nói thành lời:

    “Thật ra anh Nghiêm cũng là vì lo cho mình thôi...”

    “Lo cho Hội trưởng?”

    Hắn nhắc lại câu đó mà khẽ bật cười:

    “Hội trưởng là người công tâm, vậy thử nói xem chuyện bị tông xe đó rốt cuộc là vì ai? Vì tôi hay vì thầy Nghiêm quá lo cho Hội trưởng... mà lại lo tầm bậy, tầm bạ!”

    “...”

    Giờ đây, dường như Hàn Dương đã hoàn toàn dập tắt mọi nghi ngờ với người đối diện. Một cảm giác khó chịu âm ỉ trỗi dậy trong lòng anh, nhưng chính anh cũng không thể lí giải được nó đến từ đâu. Suy nghĩ một lúc, Dương lặng lẽ thở dài nhìn hắn:

    “Chuyện mình bị xe tông là do mình đi không cẩn thận thôi! Không phải tại Rin mà cũng chẳng phải do anh Nghiêm. Có thể lâu rồi anh Nghiêm chưa đi sang đường đó nên không biết bên đó có điện rồi...”

    “Hì...”

    Tên đáng ghét ấy bật cười cắt ngang lời Dương. Hắn thôi không khuấy ấm trà sữa nữa, ném chiếc muỗng xuống ly như thể đã hết kiên nhẫn. Hành động đó khiến Hàn Dương thoáng giật mình. Anh khẽ nhíu mày, lo lắng hạ giọng:

    “Rin sao vậy? Mình nói gì làm Rin thấy khó chịu hả?”

    “Đúng! Tôi rất khó chịu! Cực kì khó chịu!”

    Vừa nhấn mạnh cảm xúc của mình, hắn ta vừa nhìn Hàn Dương bằng đôi mắt lạ lẫm đến mức khiến anh bất ngờ. Đối diện với một biểu cảm mà anh chưa từng được thấy trước đây ở hắn, nỗi lo trong lòng của anh cuồn cuộn như sóng ngoài khơi.

    “Rin làm sao vậy?”

    “Tôi thấy khó chịu vì Hội trưởng có lí do giải thích cho ông ta mà không có lí do giải thích cho tôi! Vì tôi là một thằng học sinh cá biệt, vì tôi nghèo, vì tôi đã từng ăn cắp... nên Hội trưởng không thể tin tôi, không thể nhìn những việc tôi làm một cách nhẹ nhàng đúng không?”

    “Rin...”

    Có lẽ, chính Dương cũng không biết rốt cuộc là ai đã thôi thúc mình, để rồi lại vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay hắn. Từ một người luôn kiên định với lí lẽ và quan điểm riêng, trước mặt hắn, anh bỗng trở thành một kẻ nhút nhát. Phải chăng anh chỉ đang sợ mình khiến hắn tổn thương? Nhưng nếu không thể tin hắn, thì lỗi đâu thuộc về anh?

    “Rin đừng nghĩ như vậy mà! Chỉ là hiểu lầm thôi, thật ra vì... chúng ta... chưa đủ thân thiết nên mình cũng có lí do để lo lắng mà...”

    “Chưa đủ thân thiết?”

    Rin trầm giọng xuống, chậm rãi hỏi lại. Ánh mắt hắn không giấu nổi nét hả hê khi gài được anh nói ra điều mà hắn đã chờ đợi từ lâu. Hội trưởng Hội học sinh của trường Martin lại ngây ngô quá, anh chớp mắt nhìn hắn, khe khẽ gật đầu:

    “Thì đúng... đúng là vậy mà!”

    “Vậy tôi muốn trở nên thân thiết hơn với Hội trưởng, Hội trưởng sẽ cho tôi cơ hội đó chứ?”

    “Chuyện này...”

    “Chưa từng có tiền lệ đúng không?”

    Rin không buồn chờ câu trả lời từ anh, vội vã cắt ngang rồi tự nói ra suy nghĩ của mình. Dứt lời, hắn ung dung rót trà sữa vào ly, cố tình rót đến khi chất lỏng tràn cả ra ngoài.

    “Rin! Rin làm gì vậy? Đổ hết rồi kìa!”

    Trà sữa vừa nấu vẫn còn bốc hơi nghi ngút, dù chỉ gián tiếp tràn từ ly xuống bàn rồi rớt lên chân của hắn, cũng chẳng đỡ rát hơn là bao. Vậy mà từ đầu đến lúc anh đưa tay ngăn lại, hắn không hề để lộ lấy một chút đau đớn nào.

    “Tôi chỉ đang muốn tự cảnh cáo bản thân mình thôi! Mong muốn được làm bạn với học sinh ưu tú đúng là ảo tưởng thật mà!”

    “Rin...”

    “Tôi trả tiền trà sữa rồi! Cảm ơn vì đã đồng ý nói chuyện với tôi!”

    “...”

    Người bẽn lẽn nép mình sau vách tường chờ đợi cái gật đầu từ anh khi nãy bỗng dưng biến mất. Trước mặt anh giờ chỉ còn lại một bóng lưng rộng, dứt khoát quay đi. Chuyện cần giải quyết cuối cùng cũng đã giải quyết được rồi, sao lòng anh vẫn còn đọng lại cảm giác tiếc nuối vậy nhỉ?

    ***

    Buổi chiều, trên đường đến phòng Hội học sinh, Hàn Dương ghé dừng chân ở cửa sau phòng tự học. Thoáng thấy Lam Tuyên đang cặm cụi làm bài, anh đưa mắt nhìn vào. Ban đầu, anh chỉ định bước vào hỏi thăm em trai vài câu, nhưng nửa chừng lại phát hiện bên đối diện Lam Tuyên còn có Tử Kỳ. Quan sát một lúc, thấy cả hai đều rất tập trung học hành, anh quyết định đứng thêm một lát rồi sẽ rời đi mà không làm phiền.

    Từ chỗ đứng của Hàn Dương, anh có thể nhìn rõ quyển tài liệu Lam Tuyên đang ôn là môn Hóa học. Tử Kỳ ngồi đối diện cũng tỏ ra chăm chú một cách lạ thường. Hôm nay, cậu có vẻ biết giữ trật tự và nghiêm túc hơn hẳn so với những lần Dương vô tình thấy trong lớp. Hiếm khi thấy Tử Kỳ ở gần Lam Tuyên mà không bày trò nghịch ngợm, khiến anh không khỏi tò mò, rốt cuộc là môn học nào đã giúp cho đứa em nuôi của mình phải "vào khuôn khổ" đến thế?

    Lớp trưởng lớp 11A cũng thắc mắc giống như Dương, chẳng qua là vì bài tập chất đống nên mới chưa tiện để tâm. Lam Tuyên vẫn chăm chỉ giải bài tập, thỉnh thoảng lại ghi chép ra giấy nháp, rồi liên tục bấm máy tính trước khi khoanh một đáp án trên tờ bài làm. Mấy lần liên tiếp sau đó, Lam Tuyên giả vờ ngồi thẳng lưng, ánh mắt chậm rãi liếc về phía Tử Kỳ. Bình thường, chỉ cần đối phương cử động hoặc đổi tư thế một chút, kiểu gì cậu ta cũng sẽ ngước lên chọc ghẹo vài câu. Thế mà hôm nay, dù Tuyên đã ngẩng đầu tới mấy lần, Tử Kỳ vẫn cứ dán chặt hai mắt vào màn hình máy tính, không hề có dấu hiệu phân tâm.

    “Chắc là lại xem ba cái thứ vô bổ…” – trong lòng Lam Tuyên chắc nịch điều này, nhưng cuối cùng anh vẫn mặc kệ Tử Kỳ, cúi xuống tiếp tục tập trung giải bài tập Hoá. Được chừng hai phút, Tử Kỳ bất chợt ngước nhìn anh như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lại cúi xuống. Cậu cứ thế lặp lại vài lần. Mặc dù Lam Tuyên đã thôi không trộm nhìn nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó rất mờ ám. Anh lặng lẽ chịu trận, khẽ lật sang trang khác của sách bài tập. Trang vở nháp bên cạnh cũng bắt đầu xuất hiện thêm vài dòng phương trình.

    “Ê!”

    Vậy nhưng, anh tò mò chưa được mấy phút thì Tử Kỳ đã lên tiếng gọi. Giọng của cậu làm trống ngực anh tự nhiên đánh nhẹ.

    “Cạch! Cạch! Cạch!”

    Phía đối diện, Tử Kỳ gõ gõ cây bút lên màn hình máy tính của anh, động tác gấp gáp như thể muốn anh để ý đến cậu:

    “Ê, nói nghe!”

    Hóa ra, anh lại tự đề cao người ta nữa rồi. Với bản tính hiếu động như Tử Kỳ thì chuyện ngồi yên mới là chuyện lạ. Mặc kệ cậu gọi năm lần bảy lượt, anh vẫn nhất quyết không chịu ngước lên, chỉ chăm chú lo giải bài tập của mình. Tử Kỳ còn lâu mới chịu buông tha cho anh. Cậu ta đứng dậy, lỉnh kỉnh bê cái thứ gì đó từ chỗ của mình sang chỗ của anh.

    “Anh yêu, đang làm gì dạ?”

    “…”

    Lam Tuyên đang viết mượt mà bỗng dưng khựng lại vài giây.

    “À… giải Hoá à? Dừng khoảng chừng là năm giây đi, được không?”

    Cậu vừa độc thoại một mình, vừa tự tiện gom sách vở của anh lại. Nhưng đến khi anh cau mày ngước lên nhìn, thứ hiện ra trước mắt lại là hình vẽ nhân vật game trên chiếc máy tính bảng quen thuộc của cậu.

    “Hỏi đi, hỏi là cái gì đi!”

    “Sao tôi phải hỏi?”

    “Thể hiện sự quan tâm chút đi mà!”

    Lam Tuyên tỏ vẻ không hứng thú với mấy thứ đó, định cúi xuống tiếp tục phần bài tập còn dang dở. Nhưng Tử Kỳ bất ngờ dùng tay trái khẽ nâng cằm anh lên, nhất quyết bắt anh phải dồn sự chú ý vào hình vẽ trước mắt.

    “Nhìn người ta một chút đi mà, công sức từ nãy giờ đó!”

    “Đó là cái gì? Tại sao tôi phải nhìn?”

    “Nhìn thử xem!”

    Dù không muốn, anh vẫn miễn cưỡng hợp tác khi cậu cứ nhất quyết bắt anh phải nhìn. Lam Tuyên hất nhẹ mặt ra khỏi tay của Tử Kỳ, ánh mắt lộ rõ nét không hài lòng, anh hỏi:

    “Cái gì vậy?”

    “Hình, nhân vật game tui phác thảo, thấy sao? Đẹp trai không?”

    Chăm chú nhìn vào chiếc máy tính bảng của cậu, gương mặt anh vẫn không hề lộ hứng thú, đôi chân mày cau lại đầy khó chịu. Cuối cùng, anh buông ra một câu nói phá tan cả bầu không khí háo hức chờ đợi của cậu:

    “Thấy ghê!”

    Câu trả lời của anh làm cho Tử Kỳ hoang mang, phải tự nhìn lại sản phẩm do mình vẽ ra thêm một lần nữa. Dẫu rằng chưa có màu sắc rực rỡ thế nhưng cậu vẫn cảm thấy rất ưng bụng, chẳng hiểu sao Lam Tuyên lại phán hai từ xanh rờn như vậy. Cậu ta cau mày, lèm bèm:

    “Anh làm bài tập mờ mắt rồi à? Tui vẽ anh đẹp như vậy mà anh chê ‘thấy ghê’ là ghê chỗ nào?”

    Nghe Tử Kỳ nói, Lam Tuyên tròn mắt nhìn lại phác thảo, anh tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:

    “Vẽ tôi?”

    Thấy đối phương bắt đầu tỏ ra hứng thú, Tử Kỳ lập tức đặt iPad xuống bàn, một tay cậu khoác lấy vai anh kéo lại gần hơn. Sau đó, cậu dùng ngón tay chạm vào màn hình iPad, ra hiệu cho anh xem trọn phần lên màu của nhân vật mà cậu đã mất công ngồi vẽ cả buổi.

    “Nhìn đi!”

    Ngoài việc thêm màu vào tranh thì những đường nét cơ bản của nhân vật mà cậu vẽ còn được hiệu ứng hỗ trợ chuyển thành hình dạng khác nhau. Vừa sinh động, vừa đa dạng và kích thích thị giác một cách kì lạ. Nhưng thứ khiến Lam Tuyên chú ý nhiều nhất vẫn là linh thú đi kèm nhân vật – một con mèo với vẻ mặt cau có quen thuộc, giống hệt chú mèo cả hai từng cùng nhau xem trước đây.

    “Game này là game âm nhạc, nhà anh Linh đang đầu tư về mảng game online. Em nghe nói là tuyển thêm nhiều người làm đồ hoạ lắm, thấy em thích nên anh Linh giới thiệu công việc này cho em đó!”

    “Game âm nhạc sao?”

    “Nó thuộc dạng game vũ đạo, giống như Audition đó!”

    “À...”

    Lắng nghe Tử Kỳ giải thích, nhưng ánh mắt Lam Tuyên vẫn không rời khỏi màn hình iPad. Anh khẽ cau mày, vẻ mặt thoáng chút đăm chiêu, cảm thấy những vũ đạo của nhân vật kia trông rất quen mắt. Xem đi xem lại vài lần, Lam Tuyên đành ngập ngừng hỏi:

    “Những động tác này...”

    “Nhận ra liền đúng không?”

    Tử Kỳ vỗ vào vai Tuyên một cái. Cậu có vẻ vô cùng phấn khích ngay sau khi Tuyên nhận ra đó chính là những động tác mà anh đã biểu diễn ở quảng trường không lâu trước đây.

    “Nhà anh Linh có dự án kinh doanh game mới, em đề xuất game âm nhạc chơi chơi ai ngờ được ba anh Linh đánh giá cao, còn cho em vẽ nhân vật thử nghiệm nữa chứ! Em thấy anh hứng thú với việc nhảy nhót nên kết hợp thành game vũ đạo, mới đầu tính làm thử thôi, ai mà ngờ càng làm càng cuốn!”

    Anh im lặng lắng nghe những gì cậu nói, dòng suy nghĩ bắt đầu để ý đến sự “hứng thú” mà cậu đề cập. Có quá nhiều điều khiến anh thắc mắc: vì sao cậu lại hứng thú với việc vẽ anh, lấy anh làm ý tưởng. Thậm chí, cậu còn “hứng thú” với cả sở thích cá nhân của anh?

    Quả thật, Tử Kỳ đã dành cho anh quá nhiều tâm tư. Cậu đẩy anh vào một tình huống khó xử đến mức, dù không muốn, anh vẫn không thể làm ngơ trước dáng vẻ phấn khởi của cậu.

    “Công việc này rõ ràng là như thế nào?”

    “À thì…”

    Như thể thân lắm, cậu vin vào câu hỏi của anh, tựa vào vai anh một cách tự nhiên, mở kế hoạch trên iPad cho anh xem.

    “Đầu tiên là em sẽ lên hình tượng nhân vật, sau đó sẽ hỗ trợ các anh chị về phần bối cảnh game! Em chưa có bằng cấp nhưng được cái đã có trải nghiệm công việc này bên Mỹ... kĩ năng của em cũng được lắm đó!”

    “Nhưng tại sao lại chọn chủ đề âm nhạc? Có dạng game phiêu lưu, kinh dị, rất nhiều đề tài khác mà?”

    “Anh có thích phiêu lưu không?”

    “Không!”

    “Vậy kinh dị thì sao?”

    “Càng không!”

    “Chậc, thì đó!”

    Cậu ta ghì chặt vai anh, vừa nói vừa nhìn anh bằng ánh mắt trong veo như nước:

    “Thì tại anh thích nhảy mà!”

    “Tại tôi?”

    Câu hỏi cùng biểu cảm khó hiểu của Tuyên khiến Tử Kỳ bối rối khựng lại. Có lẽ ngay cả bản thân cậu lúc này cũng không rõ mình đang nghĩ những gì.

    “Không biết nữa, em thấy hứng thú với anh… à nhầm, hứng thú với hứng thú của anh!”

    “Đừng có mà tiện miệng là nói không biết suy nghĩ như vậy!”

    “Sao lại tiện miệng? Em suy nghĩ lâu lắm rồi đó!”

    Tử Kỳ im lặng ba giây, mặt đăm chiêu như thể đang kiểm tra lại trí nhớ. Cuối cùng cậu búng tay một cái, gật gù:

    “Em nghĩ cả tiếng mới quyết định vẽ chứ bộ!”

    Từ nãy đến giờ, Lam Tuyên tròn mắt nhìn Tử Kỳ với một tâm thế chờ đợi. Anh kì vọng vào câu trả lời của cậu, nhưng kết quả lại nhận phải sự trớt quớt vừa rồi. Lòng anh âm thầm sinh ra cảm giác khó chịu, vừa hụt hẫng lại vừa dỗi hờn. Anh mạnh tay hất tay cậu ra, dứt khoát đứng dậy rồi nói:

    “Hết giờ rồi, đi về!”

    “Hết giờ sớm vậy à? Hôm nay anh chở em về nha!”

    “Không! Tôi không muốn bị lên confession của trường đâu!”

    “Èo...”

    Câu từ chối phũ phàng của anh làm cho Tử Kỳ ngậm ngùi một thoáng, ánh mắt như thể bị anh phụ tình. Nhìn cái mặt không cam tâm kia, Lam Tuyên cũng thấy áy náy, bèn tìm cách xoa dịu cho có lệ:

    “Cậu đi xe buýt đi! À mà... cậu có tiền không?”

    “Thôi khỏi, tui gọi anh Linh đem xế hộp tới chở tui về chứ đi xe buýt làm chi cho cực!”

    Lúc từ chối không chở cậu về, anh không ngờ phương án thứ hai của cậu lại khiến mình khó chịu đến vậy. Nghe xong, hai má anh bất chợt nóng bừng, như thể toàn bộ tức giận trong người đang ào ra không kịp cản lại. Vậy mà trớ trêu làm sao, cảm xúc thật trong lòng Lam Tuyên lại trái ngược hẳn với những gì anh để lộ ra ngoài. Chọn tới chọn lui, cuối cùng anh vẫn chỉ biết càu nhàu vài lời nghiêm khắc với cậu:

    “Mẹ nói muốn mua xe cho cậu sao cậu không mua mà đi? Nhà tôi đâu có thiếu tiền mua xe cho cậu đâu? Anh Linh không phải người thân của cậu, cũng không phải tài xế của cậu, cậu nói cứ như mình là chủ của người ta vậy?”

    “Ơ? Em có nghĩ anh Linh là tài xế đâu? Anh Linh nói muốn chở em về chứ bộ! Ảnh còn nói lúc nào cần thì cứ gọi vô tư! Chẳng phải người thân mà còn như vậy, chỉ có anh là khó chịu thôi chứ ai mà khó chịu giống như anh!”

    “Nè! Thay vì cậu cứ để người này người kia chở đi, cứ làm phiền người khác như vậy, cậu không thấy mình đi xe buýt sẽ tiện hơn sao?”

    “Kệ tui, tui không thích đi xe buýt. Anh không chở thì thôi tui nhờ người khác, liên quan gì đến anh? Tui nhờ bồ anh chắc! Mắc cười…”

    Đứa này nói liên hồi, đứa kia cũng không chịu thua. Khung cảnh trước mắt sinh động đến mức khiến cho Hàn Dương cũng phải che miệng bật cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên mà Dương nhìn thấy Lam Tuyên hậm hực thể hiện sự bực tức rõ qua ánh mắt, miệng cứ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại lưỡng lự.

    Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi quần Tử Kỳ đổ chuông. Lam Tuyên gần như bốc hơi hoàn toàn sau khi cậu ta nghe máy:

    “A! Anh Linh, em đang định gọi cho anh luôn nè, chuyện công việc đó, giờ anh đang ở đâu trong trường vậy, để em tới đó!”

    Vừa nghe điện thoại, Tử Kỳ lập tức cuốn vào câu chuyện. Sách vở vẫn còn bày ngổn ngang trên bàn, cậu ta cũng không buồn dọn, nói đi là đi, hiển nhiên không thèm quay đầu chào anh một tiếng.

    “...”

    Thấy Tử Kỳ rời khỏi phòng tự học, Hàn Dương đành nép mình vào vách tường để tránh mặt cậu. Đợi đến khi giọng nói chuyện điện thoại xa dần, Dương mới mạnh dạn bước vào phòng, lên tiếng giả vờ như vô tình thấy em mình.

    “Ủa Tuyên?”

    Nghe tiếng gọi thân thuộc nên Tuyên ngoái đầu nhìn lại. Khi ánh mắt chạm phải anh mình, dù vẻ ngoài vẫn cố tỏ ra bình thản, nhưng lòng Tuyên đã khẽ rung lên một nhịp.

    “Ừm... em... em xong rồi, giờ mình đến phòng Hội học sinh luôn hay sao?”

    “Ừ, để anh nhắn Nhật An nữa! Công việc cũng khá nhiều, ban nãy anh đi ngang qua lớp em định tìm Tử Kỳ mà không thấy! Em biết nó ở đâu không? Anh định nhờ nó nữa!”

    Dương biết rõ, thằng em trai của mình bình thường chưa bao giờ do dự đến mức phải nói lắp với một tiếng “ừm…” kéo dài như thế. Cũng không muốn khiến nó khó xử, anh chỉ giả vờ hỏi cho có lệ, như thể vô tình đi ngang qua và chẳng thấy gì cả.

    “Ban nãy Tử Kỳ có ngồi đây học bài, nhưng nhận được điện thoại nên đi rồi anh!”

    “Nó cũng cần phải học ở phòng tự học luôn hả? Anh thấy nó đến cả chép bài còn không chép nữa, bài tập thì không biết có làm hay không? Lần nào đi ngang qua lớp em, anh không thấy nó nằm dài thì cũng thấy nó khều bên này, ghẹo bên kia...”

    Là “bạn học” của Tử Kỳ, Lam Tuyên cũng công nhận những điều anh hai vừa nói rất đúng. Tử Kỳ chẳng mặn mà với chuyện học hành gì cả. Cậu vào lớp, nếu hôm nào tỉnh táo thì chọc người này rồi ghẹo người kia. Còn hôm nào buồn ngủ, cậu sẽ gật gù cả ngày. Giờ thể dục chính khoá thì cậu viện cớ đau chỗ này, mỏi chỗ kia để nghỉ. Giờ thể dục bổ sung như bóng chuyền, đá banh, hay bơi lội, thì dù có đi, cậu cũng đi để gây ấn tượng với đám con gái. Nhắc đến cậu, Lam Tuyên càng nghĩ càng thấy vô lí, cuối cùng buột miệng thốt ra một câu, cũng không rõ là đang khen hay đang trách:

    “Nó chẳng học hành gì cả... mà điểm kiểm tra vẫn cao!”

    “Tháng này khối mười một có kết quả chưa?”

    Lam Tuyên chỉ khẽ gật đầu, nhưng Hàn Dương đã sớm nhận ra vài nét ngậm ngùi trên gương mặt của em trai. Anh bật cười nhìn đống lộn xộn mà Tử Kỳ để lại trước khi rời đi, tự dưng thấy thằng nhóc kia bắt nạt Lam Tuyên quá chừng. Không một lời nhờ vả, vậy mà đứa em hiền lành của anh vẫn cặm cụi dọn dẹp giúp nó.

    “Tử Kỳ đứng hạng mấy?”

    “Hạng ba!”

    “Thì nó cũng có giành được vị trí của em đâu, sao nhìn em gật đầu chẳng có chút năng lượng gì hết vậy?”

    Chuyện Tử Kỳ đứng hạng ba thật ra cũng không có gì khó hiểu. Dù cậu thật sự giỏi đi nữa, với cái bản tính tự cao đó, cậu cũng khó mà được lòng giáo viên. Chưa kể, cậu vi phạm nội quy không ít, còn những môn không quan trọng thì chỉ làm bài kiểm tra qua loa cho có. Lam Tuyên thừa biết, nếu Tử Kỳ chịu tu tâm dưỡng tính một chút, học tập nghiêm túc và thể hiện đạo đức tốt đẹp hơn, thì việc đứng hạng nhất chẳng phải điều gì quá khó. Hoặc cũng có thể vì Tử Kỳ biết Tuyên rất sĩ diện, sợ nếu tranh luôn cả hạng nhất thì ở chung nhà càng thêm khó xử.

    “Nó đang ôn môn gì vậy?”

    Hàn Dương cầm lấy quyển giáo trình bị gạch loạn xạ bằng bút dạ quang của Kỳ, trang nào cũng chi chít những hình vẽ linh tinh. Có vẻ cậu đặc biệt thích vẽ các biểu tượng minh hoạ hình mèo. Lam Tuyên cũng xem thử quyển sổ ghi chép của cậu. Trong đó, từ đầu đến cuối gần như không có chữ nào liên quan đến bài học. Trang nào Tử Kỳ không vẽ bậy thì cũng toàn ghi chú những thứ anh chẳng hiểu nổi.

    Lúc đó, Lam Tuyên vô tình lật trúng một trang sổ khá kì lạ. Nội dung có vẻ liên quan nhiều đến anh. Tử Kỳ vẽ anh thành một nhân vật hoạt hình đầu to thân nhỏ, hiếm hoi lắm mới có bức được mặc chiếc áo phông có ghi chữ “Tuyên”. Nhưng đa số đều... không mặc quần. Bối cảnh cậu ta vẽ cũng chẳng tử tế là bao: nào là ngồi trên bệ xí, bị chó dí, nằm ngủ trên đọt cây, đu đeo trên tay vịn cầu thang, ngồi trong tô canh, cưỡi trên lưng con mèo trong xóm, chui ra từ mớ cơm chiên trên đĩa... thậm chí còn có cả hình anh ngồi thiền trên bếp lửa nữa.

    Nhưng trong tất cả những hình đó, mặt anh đều bị Tử Kỳ vẽ cho cau có, khó chịu đến mức... chính anh nhìn còn phát ghét.

    “Gì vậy, cho anh xem với!”

    “Không có gì đâu anh!”

    Lam Tuyên vội vàng đóng quyển tập lại, làm sao anh có thể để người khác thấy những thứ này được? Xem ra, không phải Tử Kỳ không có những lúc buồn chán. Chỉ là, vào những lúc như vậy, cậu luôn có trò vui của riêng mình rồi.

    “Mà anh nhờ tụi em lo chuyện ở Hội học sinh, buổi chiều anh bận gì à?”

    Sau khi cất hết tập vở của Tử Kỳ vào ba lô, Lam Tuyên chủ động đổi sang chủ đề khác, như một cách tránh để Hàn Dương nhận ra sự lúng túng của mình.

    “À... Anh sang nhà anh Nghiêm, thăm ba mẹ của anh ấy!”

    Nghe kế hoạch của anh trai, Lam Tuyên cũng ngầm nhận ra mối quan hệ giữa hai người họ đã có tiến triển. Nghĩ đến những tin đồn trên trang confession, Tuyên không giấu được sự lo lắng, mở lời ấp úng:

    “Ba dặn anh phải cẩn thận, đừng để dính vào mấy chuyện lùm xùm. Còn công việc của anh Nghiêm và cả tương lai của anh nữa. Trên trang confession bắt đầu có những bài đăng nặc danh mang tính công kích rồi đó!”

    “Anh biết mà! Còn vài tháng nữa là anh ra trường rồi, rồi cũng sẽ có chủ đề khác hot hơn mà thôi! Anh trai của em cứng rắn lắm, em đừng lo!”

    Hàn Dương trấn an em trai bằng một nụ cười tự tin. Câu chuyện còn chưa rõ ràng, anh đã vội đánh trống lảng bằng một chuyện khác. Anh nói về Minh Nghiêm, như thể trong lòng rất tự hào, dù trước đó mọi nỗ lực theo đuổi của Minh Nghiêm dành cho anh đều chẳng thành công.

    “Ban đầu anh còn tưởng ba sẽ phản đối, ai ngờ ba lại ủng hộ khéo như vậy! Ba khen anh Nghiêm biết nhìn xa trông rộng. Lô đất ở đường 19 vốn là đất đồi, ban đầu còn rất hoang sơ. Nghe nói khu đó định quy hoạch thành khu tái định cư, nhưng đa số người dân đều phản đối. Anh Nghiêm kêu gọi bạn bè góp vốn, chủ động mua lại lô sườn đồi với giá cao. Sau vài tuần chịu khó thuê người phát hoang, giờ chỗ đó có view đẹp quá trời!”

    “...”

    “Nghe đâu bỏ công một phần mà lời được ba, bốn phần gì đó! Ba mình cũng kinh doanh bất động sản mà còn phải nể cái công và sự chịu khó của anh Nghiêm nữa đó!”

    Nghe anh trai nói một tràng, ban đầu Lam Tuyên định không lên tiếng. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn thấy khó dứt ra khỏi cảm giác khó chịu chằng chịt. Cuối cùng, Tuyên cũng buộc phải mở lời:

    “Anh Nghiêm để lại cho ba hai miếng đã tách nền, có sổ hồng riêng trong khu đất đó! Em nghe nói là miếng đất có view đẹp nhất! Ba đang tính xây biệt thự nghỉ dưỡng rồi cho thuê đó.”

    “Vậy... vậy hả?”

    Xem thái độ của Hàn Dương như vậy, Lam Tuyên cũng đoán ra anh mình hoàn toàn không biết Minh Nghiêm là một trong những đối tác của ba. Dù không thường xuyên đến nhà thăm hỏi, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt, nếu không muốn nói là vô cùng thân thiết.

    “Anh sao vậy? Em tưởng anh cũng biết!”

    “Hả? À... Thì anh chưa biết thôi! Có thể là do anh Nghiêm chưa kịp nói với anh! Mà chuyện như vậy thì càng tốt chứ có sao đâu! Chuyện làm ăn của ba nếu có người hỗ trợ để thuận lợi hơn thì càng tốt mà...”

    Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lam Tuyên đã có thể nhìn rõ tất cả trạng thái cảm xúc hiện lên trên gương mặt của anh mình, từ tự nhiên chuyển sang gượng gạo một cách rõ rệt.

    Mấy ngày trước, khi tập trung tìm hiểu chuyện này, Tuyên cũng từng ngạc nhiên giống anh trai mình. Việc được gia đình ủng hộ một mối quan hệ lành mạnh với Nghiêm vốn là điều đáng mừng cho Dương. Nhưng khi Tuyên dần nhận ra phía sau còn có nhiều chuyện khó hiểu, Tuyên đã thắc mắc rất nhiều.

    “Anh muốn hẹn hò vì anh thấy rung động, hay chỉ vì... anh Nghiêm là một đối tượng tốt?”

    “...”

    “Anh muốn hẹn hò vì anh thích anh ấy, hay chỉ vì... ba thích anh ấy?”

    “...”

    “Hoặc là... thật tâm anh muốn có một người bạn trai tài giỏi, hay chỉ vì... người bạn trai tài giỏi đó của anh sẽ giúp đỡ cho công việc của ba tốt hơn?”

    “Tuyên à...”

    Tất cả những câu hỏi của đứa em này đều hóc búa đến mức khiến một người ăn nói lưu loát như anh phải ấp úng và thận trọng, buộc phải kiểm soát cảm xúc trước khi trả lời:

    “Em nghĩ nhiều rồi đó! Đúng là cái đồ chưa biết yêu nên lúc nào cũng phức tạp hoá vấn đề! Anh thấy em cũng nên để ý ai đó đi, rồi tự nhiên sẽ trả lời được mấy câu vừa rồi thôi!”

    Dù Hàn Dương đã cố tình dùng giọng điệu thoải mái, hoan hỉ để trả lời những câu hỏi của Tuyên, nhưng khoảnh khắc hai anh em sóng vai đi dưới hành lang, trong lòng Lam Tuyên bất chợt nghĩ đến một người. Người đó khiến bước chân Tuyên khựng lại, nội tâm hoang mang, tự hỏi thành lời:

    “Nếu người anh thích không tài giỏi như anh Nghiêm, thì liệu ba có dễ dàng chấp nhận mối quan hệ giữa hai người hay không?”

    Chương trước
    Danh sách chương
    Chương tiếp
    Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
    • Htrongsang (14)
    • Facebook (0)

    Nhận xét của độc giả (Dành cho thành viên đã đăng ký tài khoản)

    Số ký tự:0
    • TMN

      hana

      6 tháng trước

      Ảnh chưa có danh phận mà ảnh ghen cỡ đó đó tr :))))

      Trả lời Đã thích . 0
    • n

      ng_hnchang

      6 tháng trước

      Lam Tuyên ghen thôi mà cũng thấy cute . Nết ghen cỡ đó

      Trả lời Đã thích . 0
    • Chin

      7 tháng trước

      Cái nết ghen của Tuyên cỡ đó mà Kỳ nó ghẹo là cộc 🤣 Tuyên kiểu: em chỉ được chọc tôi còn người khác thì không 🤣🤣

      Trả lời Đã thích . 0
    • X

      Xukiki_1712

      Nhiệt tình
      7 tháng trước

      Ehehee Lam Tuyên ghen thui mà cũng cute quá trời quá đất🤣🤣🤣

      Trả lời Đã thích . 0
    • Mtam

      Nhiệt tình
      1 năm trước

      Má thằng Rin muốn thấy cảnh nhỏ dằn vặt quá má oiiiii cái nết tồi quá:((

      Trả lời Đã thích . 0
    • Jewel

      Nhiệt tình
      1 năm trước

      Linh thì dễ thương đó, thích người ta thật lòng, dành trọn tình yêu, nhưng sự thật người yêu nhiều hơn thường sẽ bị tổn thương nhiều hơn

      Trả lời Đã thích . 0
    • S

      Sai78

      2 năm trước

      Biết đến truyện mới mấy ngày thôi, đây chắc là truyện BL đầu tiên mà thuần Việt nhất từ nhân vật đến bối cảnh mà mình đọc được. Tất nhiên để mà nói về câu chữ đôi chỗ dùng từ khiến mình đọc hơi khó hiểu. Nhưng đây chắc là bộ truyện Việt được đầu tư từ nội dung đến tính cách nhân vật nhất mà dạo này mình đọc được. Đọc xong lại cảm giác muốn đi Đà Lạt :)) Nói đến các nhân vật, thì đến hiện tại chắc mình vẫn chỉ lấn cấn nhân vật Rin nhất. Nếu như Nghiêm có tình cảm với Dương dù hình ảnh người cũ vẫn còn, thì dù thế nào thì phần tình cảm của Nghiêm dành cho Dương vẫn là thật dù có thể chưa bằng người cũ. Nhưng Rin, chắc tại mình không thích xuất phát điểm tình cảm của Rin - Dương là cái kiểu mang tình cảm của người khác ra đùa cợt vậy. Biết là 2 người có những xích mích ban đầu khiến Rin làm vậy. Nhưng sau đó qua mấy lần tiếp xúc, đỉnh điểm là việc giả vờ bị đòi nợ, trời ơi 60 triệu, nếu lúc đó không có Nghiêm thì 1 học sinh cấp 3 dù nhà giàu cũng đâu thể lấy đâu ra nhiều tiền vậy. Song khi thấy Dương cố gắng giúp mình như vậy, trong suy nghĩ của Rin vẫn cố gắng để theo kế hoạch làm tổn thương Dương. Không biết về sau tác giả định viết như thế nào để cp đôi này có thể thành đôi, song với mình việc Dương bị tổn thương từ Nghiêm đã là vết sẹo khó lành, việc của Rin gần như có thể khiến nỗi đau của Dương nhân đôi, là tổn thương thật sự. Thật sự mình không muốn Dương quay lại với Rin chút nào =.=

      Trả lời Đã thích . 0
    • T

      Thuan123

      2 năm trước

      Linh nhìn cũm dễ thương, nhưng cũng là người có kế hoạch

      Trả lời Đã thích . 0
    • DA

      Dương Anh

      2 năm trước

      Giận dỗi hả Tuyên. Sao mà kích thích dũ vậy ta???

      Trả lời Đã thích . 0
    • NTT

      Thuuyen

      2 năm trước

      Linh nhìn cũng có vẻ tốt nhưng lại là con ng mưu mô

      Trả lời Đã thích . 0
    • 2 năm trước

      Dữ kẽ cho lắm vào Tuyên. Sau tơ hiws ra ng ta k thèm nhìn bây giờ

      Trả lời Đã thích . 0
    • Lt0303

      Nhà đầu tư
      2 năm trước

      Linh thật sự là mẫu người lý tưởng mà hàng vạn chàng trai, cô gái mơ ước. Ngoài đời thật khó ai được như Linh!! Nhưng như vậy thì mình cảm thấy Tuyên thú vị hơn Linh nhiều kkk

      Trả lời Đã thích . 0
    • Mina

      Nhà đầu tư
      2 năm trước

      Linh ngoài đẹp trai, trong nhiều tiền, ấm áp, good boy, ôi Linh của em, Linh của Na, Linh ơi

      Trả lời Thích . 1
    • Hoa lương

      Rosemary
      2 năm trước

      Người đi cũng đã đi rồi và hãy cho người đó cảm giác an tâm mà yên nghỉ lên thiên đàng và người ở lại hãy đem quá khứ tốt đẹp đó cất giấu nó ở một góc nào đó trong tim mình và hãy bắt đầu cuộc sống mới và tìm người cùng nhau tạo lên những câu chuyện mới và kỷ niệm mới thuộc về 2 người

      Trả lời Đã thích . 0

    © Bản quyền truyện thuộc về htrongsáng.

    © Copyright by htrongsang.

    All rights reserved.

    ☞ Do not Reup!

    Tổng lượt truy cập: 1,330,829 lượt

    Designed by Halink Web