Tác giả
  • Thông báo
  • BOYLOVE
  • GIRLLOVE
  • TÌNH CẢM NAM NỮ
  • Kiến thức LGBTQ
  • Hoạt động xã hội
  • Reaction nè
  • Tự truyện
    • Đăng nhập
    1. Trang chủ
    2. Chương 27

    Chương 27

    U mê

    Chương 27

    9,430
    Chương trước
    Chương tiếp

    Chương 27: Bình an.

    Cũng có thể xem là may mắn khi cú va chạm chủ yếu chỉ gây ra vài vết thương ngoài da, chân của Dương chỉ bị bong gân ở mức độ nhẹ. Minh Nghiêm lại lo xa, anh ấy đề nghị bác sĩ chụp MRI toàn thân để phòng trường hợp có máu tụ trong nội tạng. Suốt ba ngày nằm viện, Dương được Minh Nghiêm túc trực chăm sóc không rời. Dù ba và mẹ không nói, nhưng chắc hẳn trong lòng hai người đã có những suy nghĩ riêng.

    Đến hôm nay, hôm cuối cùng Hàn Dương ở lại bệnh viện. Mẹ mới thay mặt ba đề nghị:

    “Chiều nay làm giấy xuất viện cho Ty xong rồi cả nhà mình ra ngoài ăn nhẹ một bữa tâm tình đi! Con đang bị trầy trụa như này, mẹ nghĩ chắc cả nhà nên đi ăn chay...”

    “Ăn chay cho bớt nghiệp hả mẹ?”

    Nhóc Kỳ tự nhiên chen vào, cắt ngang lời mẹ. Nói xong, cậu ta vội vàng bụm miệng quay đi, lí nhí xin lỗi:

    “Con xin lỗi, con lỡ lời!”

    Vậy nhưng mẹ không giống như ba. Ba chỉ liếc một cái rồi lại lắc đầu, ra vẻ ngán ngẩm trước cái tật xấu của cậu. Còn mẹ thì mỉm cười nhìn sang Tử Kỳ, nhỏ giọng nói một câu vừa dạy dỗ vừa ủi an:

    “Con nè! Lỡ lời hay vạ miệng là chuyện quá sức bình thường, trên đời này hầu như chẳng ai tránh khỏi! Có điều không phải ai cũng dễ dàng bỏ qua cho con khi con nói lời xin lỗi đâu! Dù sao cũng là một tật xấu, mẹ nghĩ con nên kiểm soát bản thân một chút, như vậy sẽ tốt cho con hơn!”

    “Dạ!”

    Những lời dạy dỗ của bà Ngọc Anh dành cho đứa con nuôi vừa rồi khiến Nghiêm bất ngờ. Người nọ quay sang nhìn, thấy Tử Kỳ bẽn lẽn nhét ổ bánh mì que vào miệng. Cậu ngậm ngùi cắn một miếng rồi lại thất thần nhai nhai. Trông cậu quá đỗi đáng yêu, Minh Nghiêm cũng phải phì cười:

    “Em Kỳ chắc là lần đầu tiên mới bị mẹ la đúng không?”

    Câu hỏi này của Nghiêm vốn không hề có ý khịa, nhưng lại vô tình chạm trúng một điểm tối trong lòng nhóc Kỳ. Vừa nghe xong, cậu ta ho lên vài tiếng như thể cảnh báo. Chỉ tiếc là mẹ đã tạm gác cậu qua một bên rồi. Bà gửi gắm những lời quan tâm sang phía Minh Nghiêm:

    “Nghiêm cũng đi ăn cùng cả nhà luôn đi! Lâu lắm rồi mới có dịp mà!”

    Thấy mẹ không thèm để ý đến mình, Tử Kỳ thồn luôn nửa khúc bánh mì còn lại vào miệng rồi miễn cưỡng nhai trong sự ngậm ngùi. Đứa trẻ hạnh phúc nhất nhà mấy ngày vừa qua giờ đành phải thu cái dáng vẻ ngạo mạn lại rồi.

    “Dạ nhưng mà...”

    Dù được bà Ngọc Anh lên tiếng mời đi ăn cùng, nhưng Minh Nghiêm vẫn ngại ngùng nhìn sang phía chồng bà. Từ khi còn bé, Minh Nghiêm đã thuộc nằm lòng tính cách của ông Lam rồi. Có một chuyện khiến Nghiêm không thể nào quên cho được. Đó là hồi nhóc Ty vẫn còn bé xíu, chẳng biết vì lí gì mà thằng nhóc này cứ thích đi tuốt lá me rồi tung cho bay khắp xóm. Vài người hàng xóm khó tính lên tiếng than phiền. Vậy là ông Lam phạt Ty: phải nhặt hết từng chiếc lá nhỏ, nhặt không hết thì sẽ không được ăn cơm.

    Giờ đây, cậu nhóc ngày nào cũng đã bước vào độ tuổi trưởng thành. Có lẽ, ông Lam trong kí ức của Nghiêm ngày xưa cũng không còn nữa. Thay vào đó, Nghiêm thấy ông mỉm cười thân thiện, kèm theo một cái gật đầu không hề miễn cưỡng:

    “Nghiêm cũng đi chung đi! Mấy ngày vừa qua cũng đã vất vả vì thằng Ty nhiều rồi!”

    “Vậy nhé! Giờ ba với mẹ về nhà chuẩn bị trước! Chút nữa sẽ ghé rước thằng Tuyên đi luôn! Nghiêm với Ty ở lại đây hoàn thành thủ tục xuất viện, hai đứa cũng tranh thủ về tắm sơ đi! Mẹ sẽ tìm quán buffet chay chất lượng để cả nhà mình cùng nhau... giải nghiệp!”

    Nói đến hai từ “giải nghiệp”, bà Ngọc Anh lại quay sang nhìn nhóc Kỳ đang ôm gối ngồi trên ghế. Thấy con trai ngơ ngác nhìn mình, bà tới gần béo vào má cậu rồi nói:

    “Sao hả Kỳ? Có định về nhà với ba mẹ không hay muốn ngồi đây làm con kì đà?”

    “Con là con kì lân chứ không phải kì đà à nha!”

    “Kì lân cũng được, kì đà cũng được... kiểu gì cũng là cục cưng của mẹ! Cơ mà kì lân có biết ăn chay không nhỉ?”

    “Con dễ ăn lắm, con ăn cái gì cũng được!”

    Hai mẹ con ồn ào kéo nhau ra khỏi phòng bệnh. Minh Nghiêm quay sang Hàn Dương bẽn lẽn trao một nụ cười. Anh hàng xóm cũ vừa bước lại gần giường bệnh vừa thích thú nói những lời chứa nhiều ẩn ý:

    “Nhìn nhóc Kỳ thấy thích ghê đó! Anh cũng muốn được làm con của mẹ em ghê!”

    “Chỉ mẹ thôi sao?”

    Ông Lam bất ngờ trầm giọng chen vào. Minh Nghiêm lúc ấy vừa mới bước được vài bước đã vấp chân vào cạnh giường, suýt chút nữa thì bổ nhào vào Hàn Dương. Vậy là, ông Lam khó tính ngày xưa lại quay trở về, cau mày nói với cả hai:

    “Có vẻ... không chỉ là ăn cơm bình thường đâu nha!”

    “Ba! Ba hiểu lầm rồi!”

    Dương sốt ruột nhổm dậy định tranh giải thích, nhưng ông Lam chỉ lạnh lùng điểm mặt con trai mình:

    “Giải thích sau đi!”

    Sau khi ông ấy rời đi, trong một căn phòng bệnh, cả hai người khó xử nhìn nhau. Phải mất mấy giây mới có người mở lời trước – người đó đương nhiên là Minh Nghiêm:

    “Ba của em vẫn y như hồi xưa ha! Anh nhớ hồi đó mẹ anh hay nói nhà em mà có con gái thì kiểu gì mẹ anh cũng phải hỏi cưới bằng được cho anh hoặc là thằng Thành. Hồi đó mẹ anh khen ba em nghiêm khắc, khéo dạy con quá trời!”

    Thấy Minh Nghiêm cật lực tìm chuyện để nói, Hàn Dương cũng thôi không ngại ngùng nữa. Anh bước xuống giường, định vác cái chân khập khiễng của mình sang chỗ tủ đồ để lấy chai nước. Bâng quơ nói một câu trúng đâu thì trúng:

    “Đâu nhất thiết phải là con gái mới cưới được đâu!”

    “Ờ... Gái hay trai đâu có quan trọng, quan trọng là yêu đơn phương thì cưới hỏi gì được nữa!”

    Nói đùa như vậy, Minh Nghiêm cầm lấy chai nước đưa cho Hàn Dương. Khoảnh khắc đó, khi bàn tay mềm mại của Dương chạm vào tay Nghiêm, một luồng điện vô hình dẫn truyền từ trái tim này sang trái tim kia, chốc chốc lại khiến cho cả hai đỏ mặt, đỏ tai.

    Mấy ngày ở bệnh viện, càng suy nghĩ Dương càng cảm thấy quan điểm của mình giống mẹ. Mẹ từng nói rằng: “Mẹ thấy Minh Nghiêm có ý với con, cái ý trong lòng của cậu ấy đã được nuôi dưỡng từ lâu chứ không phải là nhất thời! Mẹ không dám khuyên con phải đi con đường thế nào, mẹ chỉ muốn con có trải nghiệm lành mạnh! Thật ra mẹ thấy... yêu đương lành mạnh cũng là một cách giúp con nuôi dưỡng tâm hồn, dù hạnh phúc hay đau khổ tất cả đều cho con một câu trả lời thực tế!”

    Dương không quá tò mò về những điều mẹ bộc bạch với mình, bởi lẽ từ trước khi anh nhận ra bản thân mong muốn có thêm trải nghiệm với người khác giới, mẹ Ngọc Anh đã là một nhà hoạt động xã hội trong lĩnh vực bảo vệ nhân quyền. Cũng chẳng rõ cơ duyên nào đã đưa bà bước vào hành trình đầy tự hào ấy. Nhưng mỗi lần đứng trước dư luận, trước những lời gièm pha về sự “khác người” của mình, bà Ngọc Anh luôn nở nụ cười vô cùng bình thản. Bà nói: “Con của tôi đâu có yêu cầu tôi phải sinh nó ra, vậy nên tôi cũng đâu có quyền ép nó phải trở thành người thế nào.”

    “Anh Nghiêm biết chiến dịch ‘Tôi Đồng Ý’ không?”

    Cậu em hàng xóm im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Nghe câu hỏi ấy, Minh Nghiêm gật gù, xác nhận rằng mình đã từng nghe qua:

    “Anh có nghe! Hình như là chiến dịch kí tên ủng hộ hôn nhân đồng giới ở Việt Nam đúng không?”

    “Dạ! Sắp tới mẹ em định đến trường nhờ vả vào hội phụ huynh để cùng liên kết với các trường khác trong địa bàn thành phố! Nếu mẹ anh vẫn còn muốn làm thông gia với mẹ em thì...”

    Nói đến đó, Hàn Dương lén nhìn thái độ của Nghiêm. Người nọ dường như cũng rất chăm chú lắng nghe những lời cậu em hàng xóm đang nói với mình. Đến đoạn ngập ngừng vừa rồi, Minh Nghiêm quay sang mỉm cười rồi nghiêm túc hỏi:

    “Thì sao? Thì em phải miễn cưỡng chấp nhận hẹn hò với anh à? Anh không thể ích kỉ với em như vậy được! Anh đã nói rồi, anh từ bỏ rồi mà!”

    “Từ bỏ...”

    Dương nhắc lại hai từ đó bằng một giọng trầm, mang theo cảm giác hụt hẫng. Suốt ba ngày qua, khi thì từng muỗng cháo, lúc lại từng miếng cơm, Minh Nghiêm đã chăm sóc tận tình đến mức khiến Dương thầm nghĩ: “Từ bỏ” chẳng qua chỉ là cách nói trong lúc hờn giận mà thôi.

    Hiện tại, những lời khẳng định của Nghiêm khiến cho một người sở hữu cá tính tự tin như Dương cảm thấy khó tin. Thậm chí, anh cảm nhận lòng tự trọng của anh đã bị xén mất một mảng rất to. Trong đầu Dương lúc này là một câu hỏi rất lớn:

    “Tại sao?”

    Câu hỏi đó lớn đến mức khiến Dương không thể giấu nhẹm trong lòng. Anh cau mày nhìn Minh Nghiêm rồi ngập ngừng hỏi thêm một lần nữa:

    “Tại sao thích một người lại dễ dàng từ bỏ như vậy?”

    “Bởi vì anh biết không có kết quả! Anh đã biết từ lâu rồi, anh cũng cố chấp một thời gian rồi. Làm cho em tổn thương và tự làm bản thân tổn thương cũng nhiều lần rồi!”

    “Vậy anh đến đây chăm em làm gì? Nếu anh thích em, anh phải tán tỉnh em đến cùng đi chứ! Còn nếu anh đã từ bỏ thì cũng đừng mập mờ như vậy để cho ba mẹ hiểu lầm...”

    Nói những lời này chỉ bằng thái độ bức xúc có lẽ không đủ. Hàn Dương mạnh tay bóp chai nước suối đến mức méo mó, rồi ném xuống đất. Anh ấm ức nhìn Minh Nghiêm vài giây, cho đến khi đôi mắt bắt đầu đỏ lên:

    “Đồ hèn!”

    Suốt bao năm qua, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu em hàng xóm vô lễ mắng Nghiêm như vậy. Mắng xong, Dương còn thấy cái chân bị đau của mình nhẹ đi mấy phần, đủ để tự đứng dậy, thậm chí hất vai đẩy Nghiêm một cái thật mạnh. Chỉ là, chẳng ai trong hai người họ đoán ra, vào khoảnh khắc căng thẳng nhất, sẽ có một người dang tay ôm lấy một người rồi giữ thật chặt. Người đó ghé vào tai Dương, thật lòng hỏi:

    “Nếu anh tán tỉnh đến cùng, có làm phiền em không?”

    Hàn Dương không trả lời câu hỏi này. Anh quay mặt đi, bàn tay anh yếu ớt cố đẩy Minh Nghiêm vài lần nhưng lại không thành. Chỉ thấy người kia càng bị đẩy ra càng muốn ôm anh thật chặt. Hai từ “đồ hèn” mà Nghiêm vừa nghe chính là mồi lửa, hâm nóng lại số cảm xúc đã bị tổn thương đẩy vào một góc lạnh lẽo trong lòng.

    “Nếu anh cứ thích em hoài, liệu có làm phiền em không?”

    Cậu em hàng xóm năm nào còn khóc tu tu vì bị ba phạt, giờ đã lớn đến mức không thể ngồi gọn trong vòng tay của Minh Nghiêm. Hoặc là bởi vì giữa hai người có loại cảm xúc khác lạ, cái ôm quen thuộc của ngày xưa giờ không còn phù hợp nữa. Hàn Dương đỏ mặt nhích người một cái. Vài từ muốn thốt ra nhưng cứ nghẹn lại ở nơi cổ họng:

    “Bỏ em ra... lỡ ai vào phòng... nhìn thấy thì sao?”

    “Vậy mình hẹn hò nha! Nếu có ai vào phòng anh sẽ nói với họ là mình đang hẹn hò!”

    “Đang hẹn hò cũng không có nghĩa là được phép vồ lấy em như vậy đâu nha! Lần sau anh phải xin phép em trước, em đồng ý rồi mới được ôm!”

    Nghe vậy, Minh Nghiêm ra sức ôm Dương chặt hơn. Dường như người nọ đang sợ nếu bây giờ mà buông tay ra thì lần sau sẽ không có dịp được ôm chặt như vậy nữa. Giữa họ hiện tại vẫn còn một chút mập mờ, Minh Nghiêm lại thích mọi thứ rõ ràng. Anh quyết định hỏi thẳng:

    “Làm người yêu của anh nha!”

    Không đợi Hàn Dương trả lời, Minh Nghiêm đã vội nói thêm như muốn thuyết phục bằng những điều kiện tự mình đặt ra:

    “Nếu em thấy ngại anh có thể nghỉ việc luôn vào ngày mai. Tuy tuổi anh lớn nhưng cũng đâu lớn lắm đâu, bề ngoài anh vẫn còn trẻ trung lắm mà. Nếu em không thích anh nói nhiều, anh sẽ không nói nhiều...”

    “Vậy nếu... em muốn anh cất gọn những hình ảnh kỉ niệm của anh và anh Tú vào một chỗ nào đó, hoặc là em nói... em không muốn dùng lại những đồ mà anh Tú đã dùng. Anh vẫn còn muốn hẹn hò với em chứ?”

    “Ty à...”

    Hàn Dương bất ngờ vòng tay qua cổ Minh Nghiêm. Anh đặt xuống trên môi người nọ một câu trả lời. Tuy câu trả lời vừa rồi không phải là một giọng nói, nhưng cũng được xuất phát từ miệng của Dương.

    “Em ghen...” Dương thừa nhận.

    Trong khi Minh Nghiêm vẫn còn đang đực mặt ra. Phải mất một vài giây mới thấy môi Nghiêm giật giật, rặn ra vài lời:

    “Nhưng mà... Tú đã mất rồi...”

    “Em không biết! Dù là ma hay người, dù còn sống hay đã mất em cũng thấy ghen như nhau thôi!”

    Cậu em hàng xóm cũ vừa nói vừa giẫm chân xuống nền nhà, vùng vằng chẳng khác gì hồi còn nhỏ. Điệu bộ ấy, có lẽ đã lâu lắm rồi Minh Nghiêm mới lại được thấy. Thời gian gần đây, phải nhìn một Hàn Dương luôn nghiêm túc và chín chắn, kể ra thì Nghiêm cũng đã quen rồi.

    “Được rồi nè! Một hồi lại đá chân vào chỗ này chỗ kia rồi đau nữa đó!”

    Chẳng hiểu sao, trong đầu Nghiêm lúc này lại hiện lên rất rõ hình ảnh cậu nhóc năm xưa, đứng khóc trước cửa nhà mình. Dương vừa giẫm chân vừa khóc to, còn nằng nặc đòi “anh Nghiêm” phải ra bế vào nhà nữa chứ.

    “Hứa với em đi!”

    Ngày đó, Hàn Dương cũng đưa ngón tay út ra, chờ Minh Nghiêm móc tay để giữ lời hứa với mình. Có điều, lời hứa của trẻ con ngày xưa ấy mà, dẫu không thực hiện được thì cùng lắm cũng chỉ là nghỉ chơi thôi. Còn lời hứa của người trưởng thành bây giờ lại khác. Một khi đã hứa, nghĩa là phải có trách nhiệm giữ lời đến cùng.

    “Anh hứa!”

    ***

    Chiều hôm đó, cái móc tay hồn nhiên năm nào bỗng trở thành một cái nắm tay rõ ràng và đầy ngụ ý trước mặt ba mẹ. Bữa cơm chay thân mật có sự góp mặt của Nghiêm bỗng nhiên trở nên rộn ràng. Dường như ai cũng thấy rõ nụ cười trên gương mặt ba và sự hài lòng bày ra trong từng câu nói của mẹ. Tất cả những điều này càng khiến Tử Kỳ kinh ngạc nhiều hơn. Trước giờ cậu vẫn nghĩ chỉ có mẹ là người cởi mở với chuyện tình cảm đồng giới. Nhìn thấy ba hoan hỉ với anh Nghiêm đến kì lạ, Tử Kỳ chốc chốc lại phải trầm ngâm suy nghĩ. Nhiều lần như vậy, cuối cùng bà Ngọc Anh cũng phải lên tiếng:

    “Kỳ sao vậy? Mẹ thấy con từ nãy đến giờ cứ ngơ ngơ kiểu gì ấy nhỉ?”

    “Dạ... con có... một thắc mắc muốn hỏi ba mẹ!”

    Chỉ cần nghe thấy “con báo” trong nhà có chuyện thắc mắc, Lam Tuyên lập tức ngừng đũa quay sang nhìn cậu. Mối quan ngại nào đó âm thầm hiện ra trong mắt của Tuyên. Tử Kỳ nhìn Tuyên rồi lại nhìn mẹ, cuối cùng cậu lại xua tay:

    “Dạ không có gì đâu! Con nghĩ vu vơ thôi à!”

    “Này nhé! Thắc mắc gì thì cứ việc hỏi, nếu con không hỏi rồi lại suy đoán linh tinh thì đừng trách ba!”

    Ba nói vậy, Tử Kỳ lại cúi xuống tập trung vào đĩa ăn của mình. Cậu ngẫm nghĩ những chuyện thắc mắc trong đầu, còn suy đi tính lại xem mình nói ra có khiến cho ai tức giận hay không? Nghĩ thông rồi Tử Kỳ ngước lên. Cậu chọn mẹ làm người giải thích cho những thắc mắc của mình:

    “Con không còn ba mẹ nên con cũng không biết ba mẹ của con có ủng hộ hôn nhân đồng giới hay không... Nhưng mà bà nội của con là một người rất sùng đạo, con có cảm giác bà nội rất hà khắc với chuyện này! Hồi đó... con từng chơi với vài người bạn trong cộng đồng, bà biết được nên đã la con rất nhiều! Đối với bà việc hai người cùng giới yêu nhau là chuyện cấm kị trong đạo...”

    Lần đầu tiên Tử Kỳ giải bày tâm tư mà có thể khiến cho cả nhà ai nấy cũng đều tập trung lắng nghe. Ba thì gật gù còn mẹ thì lại mỉm cười. Lam Tuyên và anh hai im lặng như nhau. Duy chỉ có Minh Nghiêm dường như rất muốn thay cho Tử Kỳ nói trọn tâm tư:

    “Con cũng thắc mắc chuyện này! Trước đây con từng có dịp tiếp xúc với nhiều gia đình Công giáo. Thành thật mà nói thì không mấy nhà cởi mở như nhà mình đây!”

    “Thắc mắc hay đó!”

    Bà Ngọc Anh mỉm cười khẳng định. Nói đến chuyện này, có lẽ phải hồi tưởng lại khoảng thời gian mà bà bắt đầu thành lập PFLAG – tổ chức kết nối phụ huynh và người thân của các bạn thuộc cộng đồng LGBTQ. Ngày đó, không chỉ song thân phụ mẫu mà ngay cả chồng bà – ông Lam đây cũng từng phản đối một cách gay gắt. Vốn dĩ, trong đức tin Công giáo thì mối liên hệ thân xác của người đồng tính thường được xem là một loại lỗi phạm. Phạm vào điều Răn thứ Sáu.

    “Nhắc đến chuyện này... Mẹ và ba đã từng chiến tranh lạnh suốt một thời gian đó chứ!”

    “Vậy rồi mẹ thuyết phục ba bằng cách nào mà hay dữ vậy?”

    Đôi mắt tò mò của Tử Kỳ sáng lên. Cậu háo hức chờ đợi câu trả lời từ bà Ngọc Anh, nhưng người lên tiếng cuối cùng lại là ông Lam:

    “Con nghĩ mẹ con chịu thuyết phục ba hay sao? Dễ gì mà có chuyện vô lí như vậy trong nhà này chứ?”

    “Vậy... vậy sao ba...”

    Nghe những lời bộc bạch của ba, nhóc Kỳ lại tròn mắt nhìn sang mẹ. Chuyện ba nói khó tin đến mức khiến bàn tay phải của cậu trở nên vụng về, gắp tới gắp lui vẫn chưa thể gắp được cục cơm cuộn rong biển để bỏ vào chén của mình.

    “Hồi đó, lúc mẹ con bắt đầu tìm hiểu về LGBT và thành lập cái tổ chức ủng hộ kia thì ngày nào ba cũng bị ông bà nội gọi điện chất vấn! Chỉ cần mẹ con đăng bài lên mạng có liên quan đến chuyện này thôi là ba đã bị cả họ hàng gọi tên rồi! Có một khoảng thời gian họ hàng kéo xuống tận nhà để họp, ba là người áp lực kinh khủng vì đứng ở giữa đó chứ!”

    “Dạ...”

    Sống chung được một thời gian, Tử Kỳ biết ba cậu và Lam Tuyên có tính cách rất giống nhau. Ông ấy là người kiệm lời và cũng ít khi tâm sự với cậu. Lần này có vẻ chủ đề Tử Kỳ đặt ra trúng vào một cái mụn chai trong lòng ông ấy suốt nhiều năm qua, lời tiếp lời kể mãi chẳng hết:

    “Ba và mẹ từ đầu đã không chung ngành, mẹ con làm gì cũng đều cẩn thận nên ba không bao giờ can thiệp vào. Riêng cái chuyện ủng hộ này à... nhạy cảm cũng là vì hai bên gia đình đều theo Công giáo. Ba cũng là một người thừa hưởng những giá trị tốt đẹp mà đạo truyền dạy, có những lúc ba phải ngồi lật hết cả Kinh Thánh Cựu Ước lẫn Tân Ước ra để đọc... Chính bản thân ba cũng mong muốn mình tìm thấy được câu trả lời thuyết phục!”

    “Vậy ạ...”

    Nghe ba kể chuyện, một kẻ ham ăn ham ngủ như Tử Kỳ lại có thể tự mình buông đũa. Lam Tuyên ngồi cạnh, quay sang nhìn thì dáng vẻ háu ăn của cậu đã biến đâu mất. Chỉ còn lại một Tử Kỳ chăm chú lắng nghe, miệng hơi há ra, đôi mắt chớp chớp nhìn ba:

    “Vậy ba tìm được gì trong Kinh Thánh ạ?”

    “Tìm được nhiều chứ! Nhưng con biết mà, Kinh Thánh không phải là thứ có thể hiểu qua nghĩa đen. Ban đầu lúc ba hiểu bằng nghĩa đen, ba đã bảo mẹ con đừng tiếp tục làm những chuyện tiếp tay cho tội lỗi nữa...”

    “Dạ...”

    Đến đây có lẽ Tử Kỳ cũng hiểu và hoàn toàn đồng cảm với ba. Dù cậu không sốt sắng mấy với việc đi lễ Chúa Nhật, nhưng những điều Răn dạy trong đạo thì cậu hoàn toàn biết rõ.

    “Chắc lúc đó ba cũng khó xử dữ lắm! Vậy mà mẹ chẳng thuyết phục ba luôn...”

    Trong giọng điệu của “cục cưng” mà bà Ngọc Anh nuông chiều nhất nhà giờ lại có vẻ như đang trách bà. Bà không phiền lòng bởi vì điều này, bà mỉm cười gắp miếng cơm cuộn cho cậu, điềm đạm nói:

    “Cũng không hẳn là mẹ không thuyết phục đâu! Có lẽ cách mà mẹ thuyết phục nó hơi khác người một chút!”

    “Con tò mò ghê!”

    Thấy thằng bé nhấp nhổm muốn được nghe hết câu chuyện, ông Lam vứt sang cho cậu một chiếc khăn ăn. Ông liếc cậu, lắc đầu nói:

    “Lau miệng đi, ăn như đứa con nít ấy!”

    “Con cám ơn ba!”

    Trách xong, thấy Tử Kỳ híp mắt nhe răng mà cười, ông cũng cười theo:

    “Chiều hôm ấy ba mượn cớ đưa mẹ con ra ngoài ăn, ba còn khéo chọn một quán ăn lưng đồi, vừa ngồi ăn vừa ngắm cảnh hoàng hôn đẹp quá chừng luôn! Ăn xong ba mới gài chuyện, ba đem tất cả lời Chúa ra nói, chỗ nào có trích đoạn về mối quan hệ nam nữ thông thường ba cũng đều đem ra đều nói. Mẹ con chỉ im lặng lắng nghe, chẳng phản bác gì...”

    Nói đến đó, ông Lam quay sang nhìn bà Ngọc Anh rồi nở nụ cười tựa như đang cảm thấy thật ngại ngùng. Đoạn ông lại nói tiếp:

    “Ba nói như thuyết trình luôn đó! Ba còn tưởng mẹ con im lặng vì ba nói chuẩn quá nên không cãi được! Nhưng cuối cùng mẹ con chỉ hỏi ba đúng một câu: ‘Anh tìm kiếm điều gì ở một tôn giáo?’, đại loại là vậy!”

    “...”

    Khi ba nhắc lại câu hỏi của mẹ, sự ồn ào của cậu nhóc nhỏ tuổi nhất ở đây giống như vừa bị sức nặng của câu nói ấy đạp vào một khoảng không gian kì diệu. Cậu thấy mình rơi vào bình nguyên vô tận của sự thấu cảm. Tuy đơn giản như vậy nhưng không phải ai cũng sẽ dễ dàng nhận ra. Kể cả Minh Nghiêm cũng vậy, anh ấy im lặng để nghe câu chuyện và cũng để tìm ra cho mình một câu trả lời phù hợp.

    “Con... cảm ơn mẹ Ngọc Anh rất nhiều!”

    Minh Nghiêm ngập ngừng lên tiếng cảm ơn. Mọi nút thắt trong lòng của Nghiêm và cả Tử Kỳ cũng đều đã được tháo gỡ. Dù chẳng ai trong sáu người họ nói ra đáp án cuối cùng.

    Trong bữa cơm thân mật vừa rồi, ông Lam cũng cặn kẽ hỏi Nghiêm và con trai mình về chuyện hẹn hò. Giống như bao bậc phụ huynh có con đang bước vào độ trưởng thành, điều khiến cho ông quan tâm nhiều nhất vẫn là chuyện học hành có ảnh hưởng gì hay không. Ông cũng phân tích rõ vai trò xã hội giữa Nghiêm và Dương, chỉ là anh em hàng xóm bình thường, không có gì đáng lo ngại.

    Tuy nhiên, ông Lam cũng nói ra những quan điểm riêng của mình về mối quan hệ của hai người họ trong môi trường học đường. Chuyện sẽ trở nên nhạy cảm khi một người là quản sinh còn một người lại là học sinh. Mối quan hệ đơn thuần kiểu gì cũng sẽ vấp phải những lời bình luận không được tích cực. Ông Lam sống với bà Ngọc Anh đã nhiều năm nay, tư tưởng cũng có phần cởi mở hơn. Nhưng những chuyện trực tiếp ảnh hưởng đến con trai mình thì ông vẫn phải giải quyết một cách nghiêm khắc.

    “Cũng chẳng còn mấy tháng nữa là Nghiêm nghỉ việc, đến lúc đó thằng Dương cũng bắt đầu kết thúc năm học rồi! Ba nghĩ thời gian này hai đứa chỉ nên im lặng tìm hiểu, vẫn là anh em hàng xóm vậy thôi! Ba không muốn có những tin đồn làm ảnh hưởng đến Dương, đến Nghiêm và cả bộ mặt giáo dục nghiêm khắc của trường Martin!”

    ***

    Tối hôm ấy, tự nhiên trong lòng Lam Tuyên cảm thấy nhẹ nhõm thay cho anh hai. Ôm theo cây Guitar, anh lên sân thượng, vừa ngồi chỉnh lại dây đàn vừa định viết lời cho ca khúc mới. Nhưng từ khi Tử Kỳ dọn vào sống chung, ca khúc đã soạn nhạc của anh mãi mà vẫn chưa thể viết cho trọn phần lời. Mỗi lần anh định viết, thể nào cũng bị Tử Kỳ làm phiền. Giống như bây giờ, sau khi tìm anh khắp nhà mà vẫn không thấy, Tử Kỳ cuối cùng cũng lết lên tới sân thượng. Cậu kéo cái ghế lại gần, tiếng rột rột vang lên trong đêm yên tĩnh. Đem hộp sữa Dalat áp vào gò má của anh, Tử Kỳ cười nói:

    “Anh trốn em à? Anh có hoá thành tro bụi thì em vẫn tìm ra anh thôi!”

    Lam Tuyên im lặng, cố hít một hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần để cho Tử Kỳ tra tấn. Cậu kéo ghế ngồi xuống gần sát bên anh, đụng vai anh rồi tí tởn nói:

    “Anh Tuyên! Công nhận nha... lúc trước em ghét ba ghê á! Mà hôm nay nghe ba nói chuyện tự nhiên em thấy đỡ ghét một chút!”

    “Đỡ ghét một chút?”

    Chẳng cần hỏi nhiều, chính Lam Tuyên cũng biết Tử Kỳ luôn tự vạch ra cho bản thân những quan điểm không giống ai cả. Anh hỏi vậy nhưng trong lòng chẳng bận tâm phân tích cảm xúc của cậu làm gì.

    “Anh Tuyên! Anh có biết câu trả lời của ba không?”

    “Không!”

    “Ờ...”

    Đứa trẻ bên cạnh tựa vào lưng ghế, ngửa mặt nhìn trời rồi lại thở dài một tiếng. Sau tiếng thở dài của cậu, Lam Tuyên nghe tiếng “rột rột” phát ra khi những giọt sữa cuối cùng bị cậu hút sạch.

    “Anh Tuyên! Anh tìm kiếm điều gì ở một tôn giáo?”

    Bản sao của ông Lam không vội đáp lại. Anh ôm cây đàn vào lòng, gảy vài nốt nhạc quen thuộc của một bản Thánh ca mà anh rất thích. Hình như Tử Kỳ cũng biết bài này, cậu quay sang nhìn anh và bất ngờ thốt ra hai từ.

    “Bình an!”

    “Bình an...”

    Hai từ đó trùng khớp với những gì mà Lam Tuyên cũng đang đồng thời cất lên.

    Cậu mỉm cười với anh.

    Anh không cười đáp lại nhưng trong ánh mắt sáng lên một dòng cảm xúc rất lạ. Từ dòng cảm xúc vô hình đó, Tử Kỳ nhận ra Lam Tuyên thường xuyên cười với mình bằng một nụ cười khác hẳn cách anh đối xử với mấy chú mèo trong xóm.

    Giữa bầu trời đêm se lạnh, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ được trang trí trên sân thượng, Lam Tuyên trò chuyện với Tử Kỳ bằng những khúc nhạc và những lời ca xuất phát từ tận đáy lòng. Từng lời anh hát có thể khiến cậu nhóc vốn hiếu động yên tĩnh lắng nghe, thậm chí còn nghe một cách say sưa. Chỉ vài phút thôi, nhưng hai đứa đều có cảm giác khoảng cách về hoàn cảnh sống đã được kéo lại rất gần.

    “Quyền quý lợi danh tựa cánh hoa mỏng manh,

    ... một cơn gió vô tình làm hoa kia xa cành.

    Hạnh phúc đời con là Chúa luôn ở cùng,

    ... là phúc vinh thiên đàng muôn đời bất tận.

    Vì ngoài Ngài ra con tìm đâu thấy bình an.

    Nào có chi lâu bền ở nơi dương trần.

    Vì ngoài Ngài ra ai là chốn con nương nhờ.

    Từ nay đến muôn đời xin Ngài bảo toàn thân con.”[1]

    Khi con người tận hưởng cuộc sống bằng những điều mình đã đạt được, thì đó gọi là hạnh phúc. Khi con người chấp nhận buông bỏ sự bon chen để tìm nơi an trú trong lòng, thì đó gọi là bình an.

    Có lẽ vậy, tôn giáo sẽ không làm cho con người hạnh phúc theo hướng trần tục, nhưng tôn giáo trao cho con người một niềm hi vọng để họ nỗ lực đối diện với những nghịch cảnh và vững tâm sống một cách bình an. Con người tìm đến tôn giáo là để kiếm tìm những điều khiến tâm hồn họ cảm thấy thanh thản. Đức tin tôn giáo là nơi con người tìm về để họ không còn cảm thấy bản thân nhỏ bé, hoang mang hay đơn độc giữa vũ trụ này.

    Khi ông Lam hỏi bà Ngọc Anh, bà đã nói với chồng mình rằng: “Bản chất của tôn giáo là lan toả tình yêu thương chứ không phải sự phán xét!”

    Tử Kỳ bây giờ cũng giống ông Lam lúc đó, lòng chẳng còn nút thắt nào nữa. Sau khi nghe Tuyên hát xong, cậu im lặng rất lâu rồi mới nhỏ giọng tâm tình:

    “Em nghĩ... mối quan hệ thể xác giữa con người với con người, nếu không nhằm mục đích sinh sản, thì trong bất kì giáo lí nào cũng bị xem là tội lỗi cả thôi! Chỉ có điều... nếu dựa theo những lời dạy của Chúa Giê-su, thì chúng ta... chẳng ai có quyền phán xét tội lỗi của người khác cả!”

    “Ừ!”

    “Vậy anh nghĩ chúng ta cần phải làm gì trước tội lỗi của người khác thì mới đúng đây?”

    “Yêu thương...”

    Câu trả lời của Tuyên nhận lấy một cái gật đầu mạnh mẽ của Kỳ. Cậu còn giơ ngón tay cái cho anh một “like”:

    “Vậy sau này lỡ em có làm gì sai anh Tuyên đừng giận em đó! Phải thương em nhiều hơn biết chưa?”

    Lam Tuyên nghe vậy thì liếc nhìn cậu. Anh cau mày hỏi:

    “Nếu vậy chắc cả đời tôi chỉ thương mỗi mình cậu nhỉ? Cậu nhiều tội nhiều lỗi quá mà... lòng tôi chắc phải sánh với nước ở đại dương, cát trong sa mạc, sánh cả bầu khí quyển này mới thương cậu nổi!”

    “He he!”

    Tên đáng ghét ấy nhe răng mà cười. Tranh vội cây đàn từ tay Lam Tuyên, Tử Kỳ cũng lanh chanh gảy vài nốt:

    “Anh biết bài này không?”

    “Biết!”

    “Anh hát đi, em đàn cho anh hát!”

    Đa phần người theo đạo Công giáo đều quen thuộc với những khúc Thánh ca như thế này. Lam Tuyên cũng không phải ngoại lệ. Anh lại còn là một người yêu chuộng nghệ thuật. Có lẽ anh sẽ từ chối bất kì yêu cầu nào của Tử Kỳ, ngoại trừ việc cất tiếng hát một khúc Thánh ca.

    “Hông ân Chúa à ơi... là tiếng hát ru của mẹ,

    ... là tay cha đỡ nâng dìu con bước đi đầu tiên.

    Hồng ân Chúa đêm ngày ủ ấp mến thương dư đầy,

    ... lòng hân hoan, tán dương cảm tạ tình Chúa.”[2]

     


    [1] Trích Thánh ca: Vì Ngoài Chúa Ra – Phùng Minh Mẫn

    [2] Trích Thánh ca: Hồng Ân Chúa – Falê

    Chương trước
    Danh sách chương
    Chương tiếp
    Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
    • Htrongsang (14)
    • Facebook (0)

    Nhận xét của độc giả (Dành cho thành viên đã đăng ký tài khoản)

    Số ký tự:0
    • M

      Mhitran2601

      1 tháng trước

      Èo ơi, em đọc hết sách rồi giờ làm sao để đọc tiếp đâyyyy huhu

      Trả lời Đã thích . 0
      • h

        htrongsáng

        1 tháng trước

        anh đang đăng tập 2 trên Rookies.vn em chỉ cần tìm U Mê là ra

        Trả lời Đã thích . 0
    • n

      ng_hnchang

      6 tháng trước

      Hàn Dương tình duyện lận đận quá . Mac mẹ của 3 ae dễ thương

      Trả lời Đã thích . 0
    • X

      Xukiki_1712

      Nhiệt tình
      7 tháng trước

      Giấm bắt đầu đổ rồi đúng không ạ? :))) có nhiều lúc lại thích cái cách mà ông Linh đột ngột xuất hiện trong câu chuyện của Kỳ và trở thành chất xúc tác cho Tuyên từ từ nhận ra cảm xúc của mình dành cho Kỳ là gì ghê:)))

      Trả lời Đã thích . 0
    • hanh

      9 tháng trước

      Xin tips đc đọc tiếp shop ơi Cuốn quá không dừng lại được

      Trả lời Đã thích . 0
    • Mtam

      Nhiệt tình
      1 năm trước

      Kỳ giỏi v cái gì cũng biết ấy, oa cũng muốn như Kỳ quaaaa

      Trả lời Đã thích . 0
    • Jewel

      Nhiệt tình
      1 năm trước

      Giận thầy Nghiêm ghê luôn, cố chấp trong tình yêu thì không thể nào đem đến hạnh phúc được đâu

      Trả lời Đã thích . 0
    • T

      Thuan123

      2 năm trước

      Từ lúc này, Tuyên dần dần có tình cảm với Kỳ rùi nhể

      Trả lời Đã thích . 0
    • DA

      Dương Anh

      2 năm trước

      Haiz, con đường tình cảm của Dương phức tạp hơn Tuyên nhìu nhỉ

      Trả lời Đã thích . 0
    • NTT

      Thuuyen

      2 năm trước

      cảm thấy anh em TD có 1 ng mẹ quá sức tuyệt vời, còn bố lại quá cứng nhắc, rất ghét việc k tin tg con mình lại đi tin ng ngoài

      Trả lời Đã thích . 0
    • NTT

      Thuuyen

      2 năm trước

      cảm thấy anh em TD có 1 ng mẹ quá sức tuyệt vời, còn bố lại quá cứng nhắc, rất ghét việc k tin tg con mình lại đi tin ng ngoài

      Trả lời Đã thích . 0
    • Lt0303

      Nhà đầu tư
      2 năm trước

      Sao tình cảm của Minh Nghiêm đối với Dương nó cứ cấn cấn & kiểu như người lớn đi quản lý trẻ em vậy á! Dương chắc chắn còn gặp nhiều tổn thương hơn nữa. Ba của Dương cũng khá cứ nhắc về việc không tin tưởng tuyệt đối về con của mình.

      Trả lời Đã thích . 0
    • Mina

      Nhà đầu tư
      2 năm trước

      ước gì ba của a Dương phản đối kịch liệt chỗ thầy Nghiêm ha, phản đối là ko có chuyệ ntifnh Ty Nghiêm j ở đây hết,

      Trả lời Đã thích . 0
    • Hoa lương

      Rosemary
      2 năm trước

      Chương này em cảm thấy có cái gì đó mùi chua chua nhẹ à nha là mùi giấm đó ạ hihi

      Trả lời Đã thích . 0

    © Bản quyền truyện thuộc về htrongsáng.

    © Copyright by htrongsang.

    All rights reserved.

    ☞ Do not Reup!

    Tổng lượt truy cập: 1,330,819 lượt

    Designed by Halink Web